HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 249

CHƯƠNG MƯỜI SÁU

Đúng hôm tròn một năm kể từ ngày tôi qua đời, tiến sĩ Singh gọi điện thoại
về nhà báo rằng sẽ không về kịp vào giờ ăn tối. Được tin, bà Ruana vợ ông
vẫn tiếp tục luyện tập như thường lệ. Nếu trong khi tập kéo giãn cơ bắp
trong người, trên tấm thảm ở cái góc vào mùa đông là chỗ ấm áp nhất trong
nhà, mà không sao gạt khỏi tâm trí những thắc mắc về việc ông chồng hay
cáo việc vắng nhà, thì bà đành chịu để chúng gặm nhấm làm bà mòn mỏi,
cho đến khi cơ thể nài nỉ bà cứ để ông đi đừng níu giữ, nên tập trung đầu óc
– như lúc này đây, bà khom người tới trước, hai cánh tay vươn ra cố chạm
đầu ngón chân – lo vận động toàn thân, cho não bộ ngừng làm việc, quên đi
mọi chuyện trừ cảm giác thanh thoát dễ chịu khi kéo giãn tối đa mọi cơ bắp
và uốn cong được toàn thân.

Bệ dưới của khung cửa sổ phòng ăn thấp gần sát nền nhà, giữa bệ cửa và
sàn là ống nẹp sắt chạy dọc chân tường của hệ thống lò sưởi mà bà Ruana
thường vặn tắt, vì tiếng ồn làm rộn bà. Nhìn ra ngoài bà thấy cây anh đào,
hoa lá đã rụng cả. Lồng chim trống hoác treo lủng lẳng ở một nhánh cây
đang đung đưa.

Bà kéo cho giãn mọi cơ bắp, cứ thế đến lúc thấy ấm người và không còn
nhớ mình là ai, ngôi nhà nơi bà đang ở cũng trôi vào quên lãng. Không nhớ
mình bao nhiêu tuổi hay có một cậu con trai nữa. Thế nhưng bóng dáng
ông chồng vẫn lẻn vào được vào, lảng vảng đâu đây. Bà linh cảm một điều.
Bà không tin có người đàn bà hay thậm chí một cô sinh viên nào đó mến
mộ đến độ níu kéo được ông, khiến ông sau này thường về nhà rất muộn.
Bà biết nguyên cớ đó là gì, bởi bà từng trải nghiệm, ngày đó cách đây đã
lâu, và đã phải đấu tranh gay gắt với chính mình mới thoát ra được, sau một
thời gian dài mang nhiều thương tích. Đó là lòng hiếu thắng.

Bỗng bà nghe có tiếng ồn.. Tiếng con Holiday sủa cách hai đường phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.