HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 266

NHỮNG BỨC ẢNH CHỤP BẤT CHỢT

Với chiếc máy ảnh bố mẹ tôi làm quà, tôi chụp lia lịa người trong nhà vào
những lúc bất thần nhất, phim có đến hàng tá. Nhiều đến nỗi bố tối bắt
chọn ra xem cuộn nào đáng mới cho rửa ra ảnh. Lúc những phí tổn cho trò
đam mê của tôi lên cao quá, tôi mới sắp hai cái hộp trong tủ áo: hộp “phim
đưa đi rửa” và hộp “phim giữ lại”. Mẹ tôi bảo đó là biểu hiện duy nhất về
khả năng thu dọn sắp xếp của tôi.

Tôi thích cách các bóng đèn chớp sáng trong hộp hình khối vuông của máy
ảnh hiệu Kodak loại Instamatic đánh dấu được lưu lại trên tấm hình. Chụp
hết bóng, tôi gỡ cái hộp bốn mặt ra, chuyền tay nọ sang tay kia cho đến lúc
nó nguội. Những dây tóc bóng đèn cháy đứt đổi ra màu xanh cẩm thạch
chảy hay đôi khi làm ám đen mặt kính mỏng. Nhờ chiếc máy ảnh tôi nắm
bắt được những khoảnh khắc, tìm được cách làm thời gian ngừng trôi, níu
thời gian đứng lại. Không ai có thể lấy mất của người chủ thực thụ là tôi
hình ảnh đã thu được ấy.

* * *

Vào một đêm hè năm 1975, mẹ tôi quay sang hỏi bố tôi: : “Anh đã bao giờ
yêu ai ở biển chưa?”

Bố đáp: “Chưa”.

“Em cũng chưa”, mẹ tôi bảo. “Mình cứ thử tưởng tượng đây là biển và em
sắp ra đi, có thể rồi mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa”.

Hôm sau bà rời nhà, đến ở căn lều ván của ông ngoại ở New Hamphshire.

Mùa hè năm ấy, mỗi lần mở cửa Lindsey hay Buckley, không thì bố tôi, hay
thấy ở bệ cửa khi thì nồi thịt hầm, khi thì ổ bánh bơ nướng trong loại khuôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.