HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 277

Bà hồi tưởng lại đêm giao thừa đầu tiên mà cả nhà cùng thức chờ, bà ngồi
với tôi, em gái, em trai và bố tôi trong phòng sinh hoạt. Hôm ấy bà đã sắp
xếp dỗ Buckley ngủ cho đẫy giấc trước đó.

Em thức dậy lúc trời đã sập tối, đinh ninh rằng khuya hôm ấy sẽ có một lão
ông còn tốt bụng hơn cả ông già Nô-en đến nhà. Trong trí tưởng tượng em
hình dung lễ giao thừa như một tiếng nổ long trời báo hiệu em khởi hành
bay đến một cõi nào đó, nơi chỉ có toàn đồ chơi.

Vài giờ sau, lúc em ngáp vắn ngáp dài nằm vùi vào lòng mẹ và bà lùa mấy
ngón tay vào tóc em vuốt ve, thì bố tôi loay hoay pha ca-cao trong bếp, còn
tôi với em gái lo bày bánh sô cô la nướng theo kiều Đức để bưng ra. Khi
đồng hồ điểm mười hai tiếng, nghe tiếng hò reo từ xa cùng với vài tiếng
súng bắn chỉ thiên ở khu lân cận vọng đến thì em trai tôi ngớ ra. Nỗi thất
vọng cùng cực ào đến với em, đột ngột đến nỗi mẹ tôi hết hồn không biết
phải làm gì. Giờ nghĩ lại bà tưởng như nghe bài “Tất cả chỉ có thế này thôi
sao?” của Peggy Lee bản soạn cho thiếu nhi, kết thúc bằng màn gào khóc
nức nở.

Bà nhớ lại cảnh bố tôi bế Buckley lên rồi cất tiếng hát. Cả nhà hòa giọng ca
theo. “Hãy lãng quên người ta quên ngày trước và đừng bao giờ hoài tưởng
nữa, nên quên người cũ, quên cả những ngày của thời xa xưa ấy – Auld
lang syne (1)”

Buckley ngẩng mặt nhìn mọi người. Em tóm bắt lấy những từ ngữ lạ như
chụp bong bóng xà phòng bay trước mắt. “Lang syne?” em lặp lại, vẻ ngơ
ngác.

“Mấy chữ đó có nghĩa gì?,” tôi hỏi mẹ.

“Nghĩa là những ngày xa xưa,” bố tôi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.