HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 293

Ngay từ lần đầu tiên hai đứa hôn nhau trong bếp nhà tôi, cách hai tuần sau
ngày tôi mất, tôi biết rằng anh chàng – như tôi và em gái luôn khúc khích
cười khi chơi búp-bê hay xem Bobby Sherman trên truyền hình – là người
duy nhất em sẽ yêu suốt đời. Giữa lúc em gái tôi gặp khó khăn thì Samuel
luôn ở cạnh đỡ đần em, nên lớp keo gắn bó hai đứa kết chặt ngay từ lúc đó.
Cả hai đứa cùng vào trường Temple, sát cánh bên nhau. Anh chàng ghét
học ở đó nhưng nhờ Lindsey thúc bách nên cũng đi đến cùng. Nhờ em ham
học quá nên anh chàng mới trụ được lâu thế.

“Mình thử tìm chỗ nào tán lá kín nhất dưới đám cây kia để núp đi,” anh
chàng hỏi.

“Thế còn xe?”

“Chắc lát nữa tạnh anh Hal sẽ phải đón bọn mình.”

“Chán quá!” Lindsey nói.

Samuel cười, nắm tay kéo em cùng đi. Đúng lúc ấy tiếng sấm đầu tiên rền
vang làm Lindsey giật bắn người. Anh chàng kéo em sát lại. Những tia
chớp lóe còn ở mãi đằng xa nhưng ngay sau đó tiếng sấm vang rền đất trời.
Em cảm nhận giông bão không giống tôi, chỉ thấy hốt hoảng bồn chồn và
tinh thần căng thẳng. Trong trí em toàn tưởng tượng thân cây bị xẻ đôi, nhà
cửa bốc cháy và lũ chó trong khu ngoại ô cuống cuồng chạy xuống hầm
trốn chui trốn nhủi.

Hai người chạy dưới tàn lá, tuy nấp bóng hàng cây cao mà vẫn ướt sũng.
Mới xế chiều mà trời tối mịt, chỉ còn ánh đèn pin của Samuel. Tuy vậy cả
hai vẫn thấy đây là chỗ có nhiều người qua lại. Ủng của họ đạp lạo xạo trên
vỏ hộp hay va phải vỏ chai. Lúc ngước mắt nhìn qua tán lá rậm rạp trong
bóng tối, cả hai thấy một hàng cửa sổ kính đã vỡ của một ngôi nhà cổ kiến
trúc kiểu thời nữ hoàng Victoria. Samuel lập tức vặn tắt đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.