HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 298

cửa sổ xây nhô ra, quây lại như thế này, làm thành căn phòng bé tí, người ta
gọi là cửa sổ lồi.”

“Anh nhìn thấy là mê mẩn rồi chứ gì?” Lindsey cười hỏi.

Tôi giã từ, để hai người ở lại đó với bóng đêm và tiếng mưa rơi. Tôi tự hỏi
không biết khi Lindsey và Samuel đưa tay kéo khóa mở bộ đồ da ra thì liệu
em có nhận thấy trên bầu trời không còn lóe lên những tia chớp nữa, và
tiếng rên vang trong cổ họng Ông Trời – tiếng sấm làm kinh động nọ - cũng
đã ngưng bặt rồi.

Ngồi trong phòng làm việc của mình, bố tôi với tay cầm quả cầu tuyết lên.
Cảm giác mát lạnh ở đầu ngón tay khi chạm thủy tinh làm ông thấy tâm
hồn thanh thản, ông lắc lắc quả cầu để nhìn chú chim cánh cụt biến mất rồi
lại từ từ hiện ra khi bông tuyết rơi xuống hết.

Anh Hal đi từ chỗ làm lễ tốt nghiệp về được đến nhà bằng xe mô-tô, nhưng
việc này thay vì trấn an bố tôi – rằng nếu có một chiếc mô-tô đương đầu
nổi với dông bão, cho phép người lái về được đến nhà an toàn, thì chiếc
mô-tô kia hẳn cũng sẽ thế - hình như càng làm tăng mối lo cho ông rằng có
khả năng xảy ra toàn chuyện ngược lại.

Suốt buổi lễ tốt nghiệp của Lindsey ông cảm nhận điều có thể gọi là nỗi
hân hoan trĩu nặng ưu sầu. Buckley ngồi cạnh ông, tự đảm nhận nhiệm vụ
nhắc bố cười hay phản ứng tùy theo tình thế đòi hỏi ra sao. Bản thân ông
cũng biết phải làm gì đấy chứ, nhưng hồi này khả năng kết hợp các đầu mối
dây thần kinh của ông không còn được nhanh nhạy như người bình thường
– hay ít ra đó là cách ông tự lý giải. Tương tự khái niệm khoảng thời gian
cần để phản ứng, trong các hồ sơ đòi bồi thường thiệt hại mà ông nhận
được. Có một khoảng thời gian trung bình, tính bằng giây đồng hồ, cho đa
số người kể từ thời điểm họ nhận thấy có gì đấy đang ập đến – một chiếc xe
hơi khác, một khối đá lăn trên triền đồi xuống đường – và thời điểm họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.