HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 300

Ông đã nhiều lần giảng cho tôi hiểu rằng những gì gọi là ‘ảnh nghệ thuật’
của tôi chỉ là chụp bất thần không ngắm và căn kỹ, song tấm chân dung đẹp
nhất của ông là tấm tôi nghiêng chếch máy chụp, khuôn mặt ông chiếm hết
khung vuông 8 x 8 cm nếu xoay ảnh thành hình quả chám, khi cầm lên như
giữ viên kim cương giữa hai đầu ngón tay.

Hẳn là tôi đã chịu khó lắng nghe những chỉ dẫn của ông về góc ngắm và
phối cảnh khi chụp những tấm hình ông cầm trong tay. Khi đưa phim đi
tráng, ông không rõ phim chụp những gì và vào ngày tháng nào. Có cơ man
nào là hình chụp con Holiday, nhiều tấm chụp hai bàn chân tôi hay bãi cỏ.
Những quả cầu xám mờ mờ trong không trung là đàn chim đang bay, còn
những vết lợn cợn nọ là là do tôi thử chụp cảnh mặt trời lặn phía sau cành
liễu rủ. Đến một hôm nào đó tôi quyết định chụp ảnh chân dung mẹ. Hôm
mang ảnh về, bố tôi ngồi nán lại trong xe, thần người nhìn ảnh một người
đàn bà ông có cảm tưởng chưa bao giờ thực sự thấu hiểu tâm tư.

Từ dạo đó, ông xem đi xem lại những tấm hình này không biết bao nhiêu
lần, mỗi khi ngắm khuôn mặt người đàn bà này ông lại thấy trong lòng xôn
xao. Phải một thời gian dài sau đó ông mới hiểu ra. Chỉ mới gần đây thôi,
hệ thống liên hợp dây thần kinh trước bị hư hại nặng của ông nay lành lại,
giúp ông tìm được tên gọi hiện tượng này. Lại một lần nữa ông rơi vào tình
trạng phải lòng một người đàn bà.

Ông không hiểu nổi làm sao hai người đã lấy nhau, hằng ngày thấy mặt
nhau mà lại có thể quên mất dung nhan của nhau được. Song, nếu ông phải
tìm một cái tên cho hiện tượng đã xảy ra thì đúng là như thế thật. Chính hai
tấm ảnh nằm cuối cuộn phim đã giúp giải mã vấn đề. Lúc ấy bố đi làm vừa
về đến cổng – tôi nhớ đã đòi mẹ chỉ chú ý đến tôi trong lúc con Holiday sủa
vang khi nghe tiếng xe chạy vào ga-ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.