HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 335

cho bà được giải thoát. Người bà càng lúc càng trĩu xuống vì lo sợ những gì
sắp đến, song trong cảm giác nặng nề ấy cũng có gì đó làm nhẹ lòng. Cô
tiếp viên đưa bà chiếc gối nhỏ màu xanh, và bà thiếp đi được một lúc.

Đến Philadelphia, khi máy bay lăn trên đường băng, bà mới sực nhớ mình
đang ở đâu và bây giờ là năm nào. Bà hấp tấp điểm qua những gì sẽ nói khi
gặp lại các con mình, bà mẹ và Jack. Cuối cùng khi những câu dự kiến kia
run rẩy ngưng đọng lại, bà đành bỏ cuộc, chỉ tập trung vào việc ra khỏi máy
bay.

Bà gần như không nhìn ra đứa con ruột thịt đang đứng chờ cuối lối đi dài.
Trong những năm tháng vừa qua, vóc người Lindsey trông xương xương,
thanh mảnh, không còn tí nào nét bụ bẫm thời bé. Cạnh em gái tôi là một
cậu trông như anh trai song sinh. Cao lớn hơn, gân guốc hơn một chút.
Samuel. Bà chú mục nhìn hai cô cậu, và hai người cũng chăm chăm nhìn
lại, nên thoạt đầu bà không chú ý đến cậu trai đẫy đà ngồi tránh sang một
bên, trên tay vịn của một trong những chiếc ghế đặt thành dãy trong phòng
đợi.

Rồi, khi dợm bước về phía chúng - trong mấy giây phút đầu bà cảm tưởng
chúng bất động, cứng đờ như thể bị giam trong một khối chất keo đặc sệt,
và chỉ khi bà cất bước chúng mới thoát ra được - thì bà nhìn thấy Buckley.

Bà đặt chân bước xuống lối đi trải thảm. Bên tai bà văng vẳng những tiếng
loa thông báo trong phi trường, mắt bà thấy các hành khách khác đang chào
hỏi nhau, rảo bước vượt qua bà. Khi nhìn ra Buckley thì bà như bước vào
một phi thuyền bay ngược thời gian. Năm 1944 ở Camp Winnekukka. Hồi
đó bà mười hai tuổi, má phính, cặp đùi mập tròn - những gì các con gái bà
may mắn tránh được thì cậu con trai phải hứng cả. Bà đã vắng mặt quá
nhiều năm tháng, quãng thời gian mất mát quá dài không bao giờ bà có thể
cứu vãn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.