HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 341

CHƯƠNG HAI MƯƠI

Tối hôm ấy, lúc tên Harvey đến chỗ cái lán lợp tôn ở bang Connecticut thì
trời sắp đổ mưa. Cách đây nhiều năm rồi, trong cái lán này hắn đã giết một
cô gái chạy bàn rồi đi mua vài chiếc quần mới bằng mớ tiền hoa hồng móc
được từ túi tạp dề của cô. Từ đó đến nay hẳn thi thể cô đã bị phân hủy hết
rồi, và quả như thế thật, khi hắn chạy xe đến gần khu đất ấy thì không thấy
phả lên mùi hôi thối nào. Nhưng cửa lán mở toang, đứng ngoài nhìn vào
hắn thấy ngay là đất đã bị đào xới lên. Hắn hít vào một hơi rồi dò dẫm bước
đến gần.

Hắn ngủ thiếp đi ngay bên cạnh ngôi mộ trống hoác của cô gái.

Vào một lúc nào đấy, tôi bắt đầu lên danh sách tên những người còn sống
cho riêng mình, để tạo đối xứng với danh sách người chết. Tôi nhận ra rằng
ông Len Fenerman cũng làm y như vậy. Ngoài giờ trực, ông ghi tên các cô
gái, các bà lớn tuổi và mọi phụ nữ ở giữa hai nhóm tuổi này, xem đó là một
trong những việc giúp mình có sức làm việc tiếp. Như cô gái ở khu thương
xá với cặp đùi thuôn trắng nhợt, quá dài cho chiếc áo nay quá trẻ con cũn
cỡn, khi mường tượng cô có nguy cơ mang họa vào thân, cả ông Len lẫn tôi
đều thấy tim thót đau. Các bà lớn tuổi, lập dị đi bằng khung có bánh xe lăn,
cứ một mực đòi nhuộm tóc với những màu giả tạo không giống màu tóc
ngày học còn trẻ. Những bà mẹ một mình nuôi con, tuổi ngoài ba mươi,
mải dong xe lùng sục khắp siêu thị, không để mắt trông chừng lũ con cứ lôi
những bao kẹo từ trên quầy xuống. Hễ trông thấy họ, tôi lại nhẩm đếm.
Những người đàn bà còn sống, đang hít thở không khí. Thỉnh thoảng tôi
nhìn ra những người mang thương tích - đàn bà bị chồng đánh đập, bị kẻ lạ
hãm hiếp, những bé gái bị cha ruột cưỡng dâm – và mong mỏi có cách nào
can thiệp cứu vớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.