HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 345

Bà cảm nhận cái quán ăn như một nơi chốn mơ hồ mờ ảo. Bà ngồi một một
mình một góc, gọi một món – thịt gà tẩm bột chiên - hình như ở California
không thấy ở đâu bán.

Bà đang ngẫm nghĩ thì thấy người đàn ông ngồi ngay góc đối diện đưa mắt
tình tứ nhìn bà, bà để ý ngay từng chi tiết diện mạo của y. Bà làm một cách
tự động, thế nhưng suốt thời gian ở miền Tây nước Mỹ bà không hề có
phản ứng tương tự. Sau ngày tôi bị giết và bà vẫn còn ở Pennsylvania, hễ
thấy một người đàn ông có thái độ lạ, khả nghi, lập tức đầu óc bà tự động
làm công việc phân tích đó. Phản xạ chớp nhoáng – phải nhìn nhận nỗi sợ
cũng có mặt thực dụng thật - khiến không kịp tự bảo mình đừng nên suy
đoán như thế. Món ăn được bưng ra, gà chiên và nước trà, bà để hết tâm trí
vào món ăn, vào lớp bột chiên lộm cộm bọc miếng thịt dai và thứ nước trà
pha từ lâu mang vị sắt của bình trà. Bà nghĩ chắc sẽ không ở lại nhà lâu hơn
vài ngày. Nhìn đâu bà cũng thấy tôi, nhìn sang góc đối diện bà thấy người
đàn ông, nghĩ biết đâu hắn chính là kẻ đã giết tôi.

Bà ăn cho xong bữa, trả tiền và rời khỏi quán, mắt không ngước nhìn cao
quá tầm thắt lưng. Cái chuông treo ở cửa ra vào gõ kính coong vang trên
đầu làm bà giật thót người, tim như nhảy dựng trong lồng ngực.

Bà đi trở lại lộ trình cũ, băng qua đường cao tốc, nhưng thấy mình hụt hơi
khi đi ngang bãi đậu xe. Chiếc xe của người đàn bà lo âu khắc khoải vẫn
còn đó.

Trong tiền sảnh, nơi ít có ai dừng chân, bà quyết định ngồi xuống, chờ đến
khi nhịp thở bình thường trở lại.

Bà sẽ ngồi bên chồng vài tiếng đồng hồ, và khi ông thức giấc, bà sẽ nói lời
giã biệt. quyết định rồi bà thấy như có luồng khí mát thổi qua bản thân.
Cảm giác như đột nhiên trút bỏ được gánh nặng trách nhiệm. tấm vé đưa bà
đến một nơi xa xôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.