HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 347

Bà cúi người gần lại. khuất đâu dưới mùi thuốc tẩy trùng và mùi cồn, bà
vẫn ngửi được thứ mùi của cỏ từ làn da ông. Ngày ra đi, bà gói theo chiếc
áo của bố tôi mà bà thích nhất, thỉnh thoảng bà lấy ra khoác lên người chỉ
để có chút hơi hướng của ông. Bà không bao giờ mặc đi ra ngoài, nên vải
vẫn giữ được mùi ông lâu. Bà nhớ lại một đêm nọ, khi nhớ ông quay quắt,
bà lấy áo bọc gối rồi ôm mà ngủ như thể mình vẫn là một nữ sinh trung
học.

Qua cửa sổ đóng kín, bà vẫn nghe tiếng xe cộ rì rầm vẳng đến từ phía xa lộ,
bệnh viện giờ này đã đóng hẳn cổng. chỉ còn tiếng đế giày cao su của các
cô y tá trực đêm khi họ đi ngoài hành lang ngang qua cửa phòng.

Mùa đông vừa rồi, có lần bà nói với một cô cùng bà rót vang cho khách thử
vào những ngày thứ Bảy, rằng trong quan hệ nam nữ bao giờ cũng có một
người mạnh hơn người kia. “Song không có nghĩa kẻ yếu hơn không yêu
thương người mạnh hơn mình đâu nhé,” bà biện hộ. Cô kia ngẩn ra nhìn bà.
Nhưng với mẹ tôi thì điều quan trọng là khi nói thế bà chợt tự xem mình
chính là kẻ yếu. Khám phá ra điều này khiến bà choáng váng cả người.
Chẳng phải suốt bao nhiêu năm qua bà hoàn toàn nghĩ ngược lại như thế
hay sao?

Bà kéo ghế lại thật gần chỗ ngang đầu ông, áp má vào mép gối để nhìn ông
thở, nhìn mắt ông khẽ giật dưới mí khi đang nằm mơ. Sao lại có chuyện ta
yêu say đắm một người nào đó, nhưng lại không chịu tự thú nhận với chính
mình, rồi ngày lại ngày bừng mắt thức dậy ở một nơi xa nhà vạn dặm? Bà
đã đặt cả rừng biển quảng cáo và biết bao đường xe ở khoảng giữa hai
người, quăng đầy chướng ngại vật chắn đường những nơi vừa đi qua, bẻ
gãy kính chiếu hậu và tưởng bằng cách đó đã làm ông biến mất, đã tẩy xóa
cuộc sống chung của hai người và cả con cái được rồi ư?

Điều đó quá đơn giản, khi bà lặng nhìn ông và hơi thở đều đặn của ông làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.