HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 364

“Chính tội chọn mua cho cháu,” bố tôi nói. “Ở trạm xe Đường Mười ba,
hôm tôi lái xe vào phố. Họ dựng quầy bày bán, có người đàn ông mang
kính bảo hiểm lo việc khắc tên, không tính thêm tiền. anh cũng mua cho
Lindsey một cái. Em nhớ chứ, Abigail?”

“Em nhớ”, mẹ tôi đáp.

“Chúng tôi tìm thấy nó gần một ngôi mộ ở bang Connecticut.”

Bố mẹ tôi đột nhiên như chết sững một lúc – tựa những con vật lọt vào
trong một tảng băng đá, hai mắt đông cứng cứ mở to khẩn khoản xin ai đó
đang bước đi trên băng giải cứu hộ, xin ông bà làm ơn làm phước.

“Không phải mộ Susie đâu,” ông Len nói, vội vàng lấp khoảng trống.
“Điều này chỉ có nghĩa là tên Harvey dính dáng tới cả những vụ án mạng
khác nữa ở Delaware và Connecticut. Viên đá của Susie chúng tôi tìm thấy
gần một ngôi mộ nằm ngoài thị trấn Hartford.”

Bố mẹ tôi nhìn ông Len loay hoay mở khóa kéo chiếc ba lô. Khóa bị kẹt.
mẹ tôi nhẹ vuốt tóc bố tôi ra phía sau và tìm gặp ánh mắt của ông. Song
tâm trí bố tôi lại tập trung vào triển vọng ông Len vừa cho thấy – việc lục
lại hồ sơ vụ án của tôi. Còn mẹ tôi, mới cảm thấy vững chân trên một nền
đất không chuồi trượt đi mãi, không được để lộ ra là bà không hề muốn mọi
chuyện lại bắt đầu lần nữa. nghe đến cái tên Goerge Harvey là bà câm bặt.
Bà chưa hề suy nghĩ xem mình nên nói gì về hắn. đối với mẹ tôi, việc để
cuộc sống của bà dính dáng lằng nhằng mãi với việc có bắt được và trừng
phạt hắn hay không, mang ý nghĩa là chọn sống mãi với kẻ thủ, thay vì lo
học cách làm sao sống tiếp trong một thế giới vắng bóng tôi.

Ông Len lôi ra một cái túi ni-lông trong khổ to có khóa kéo. Ở góc dưới bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.