HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 367

lúc hắn ân hận về vụ cưỡng hiếp cô bạn học này mà không bị tố giác,
nhưng không hề xem đó là chuyện sẽ theo đuổi hắn hoặc cô ta mãi. Như thể
buổi trưa hôm đó có một ngoại lực nào ấn hai thân thể va chạm vào nhau.
Sau đó chỉ thoảng một giây cô nhìn trừng trừng trừng vô hồn. Hố mắt sâu
thẳm không đáy. Rồi cô mặc lại chiếc quần lót rách tả tơi, giắt vào cạp váy
cho khỏi tuột. Cả hai lặng thinh và cô bỏ đi. Hắn lấy con dao bỏ túi rạch lên
mu bàn tay. Lỡ bố hắn hỏi về vết máu thì hắn có sẵn câu giải thích hợp lý.
“Đây này”, hắn sẽ chỉ vào chỗ đó trên bàn tay nói, “Con bị thương”.

Nhưng bố hắn không hỏi, cũng chắng có ai khác tới tìm hắn. Không có ông
bố hay người anh em trai, hoặc viên cảnh sát nào đến cả.

Thế rồi, điều tôi nhìn thấu được là Harvey cảm thấy cô gái nọ ngồi bên
cạnh mình. Cô ta qua đời vài năm sau vụ đó, nguyên do là vì người anh hút
thuốc rồi ngủ quên. Cô ta ngồi ghế phía trước. Tôi tự hỏi còn cần phải bao
nhiêu năm nữa hắn mới hồi tưởng về tôi.

Dấu hiệu thay đổi duy nhất kể từ ngày tên Harvey chở tôi đến vứt ở chỗ gia
đình Flanagan là những vật chắn đường hình tháp màu cam đặt quanh khu
đất. Ngoài ra rõ rệt nhất là việc cái hố sụt nay rộng hẳn ra. Góc ngôi nhà về
hướng đông nam nghiêng chếch xuống và hàng hiên phía trước bị lún
xuống đất.

Ray thận trọng đậu xe ở lề bên kia của đường Flat, quãng có cây lá mọc um
tùm. Tuy vậy, phía xe bên chỗ Ruth vẫn cạ phải lề đường. “Gia đình
Flanagan giờ ra sao nhỉ?”. Ray hỏi khi hai người xuống xe.

“Bố tớ bảo rằng cái hãng mua khu đất này đã đền bù một số tiền và họ dọn
đi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.