HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 37

như khi một người máy hực lên vài âm cuối trước khi động cơ tắt hẳn.

"Chúng tôi đã cho phân chất sợi bông," Len nói. "Rất có thể là kẻ dụ dỗ
cháu đã sử dụng nó khi phạm tội ác."

"Sao cơ?" bố hỏi. Ông thấy mình bất lực. Người ta giải thích mà ông chẳng
hiểu ất giáp gì.

"Để cháu không kêu lên được."

"Cái gì?"

"Cái ngù đẫm nước bọt của cháu," viên cảnh sát mang sắc phục nãy giờ vẫn
yên lặng, tự động xen vào. "Hắn đã dùng nó bịt miệng cháu bé."

Mẹ tôi giật nó khỏi tay ông Len Fenerman, những cái chuông tí hon bà
khâu vào ngủ kêu leng keng khi nó rơi xuống đầu gối bà. Bà gục trên cái
mũ đã đan cho tôi.

Tôi thấy Lindsey đứng đờ ở cửa. Em không nhìn ra bố mẹ nữa; em không
còn nhận ra bất cứ gì nữa.

Bố tiễn ông Len Fenerman, con người đầy thiện chí, và viên cảnh sát mặc
sắc phục ra cửa trước.

"Ông Salmon ạ," Len Fenerman nói, "trên cơ sở lượng máu tìm được, và sự
bạo tàn tôi ước đoán được qua đó, cũng như dựa trên những chứng cớ khác
mà chúng ta đã trao đổi, bây giờ chúng tôi phải tiến hành vụ này với giả
thiết là con gái ông đã bị giết hại thật rồi."

Lindsey nghe lỏm được điều em đã biết từ năm ngày trước, khi bố kể về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.