HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 41

"Thầy cô luôn bên cạnh để giúp các em bằng mọi cách," ông Caden bảo.
Ông tỏ hết thiện chí.

"Em đâu có sao ạ."

"Thế em có muốn kể thầy nghe không?"

"Kể gì ạ?" Lindsey hỏi lại. Em đang giở cái giọng mà bố tôi gọi là "xấc
láo", như khi ông nói "Susie này, không được nói cái giọng xấc láo đó với
bố nghe chưa."

"Về nỗi mất mát của em đấy," ông nói. Ông vương tay sờ đầu gối em. Bàn
tay ông như dấu sắt nung ấn lên da thịt em.

"Em không hề biết là đã đánh mất cái gì ạ," em đáp, rồi lấy hết sức bình
sinh, em rà soát khắp người, lộn trái hết các túi quần túi áo ra xem.

Ông Caden không biết phải nói gì. Năm ngoái Vicki Kurtz gục đầu vào
lòng ông mà khóc. Tình thế có nan giải thật, đúng vậy, nhưng giờ đây nghĩ
lại, ông thấy trong trườn hợp Vicki Kurtz với bà mẹ mới mất, cách ông giải
quyết cơn khủng hoảng quả là khéo léo. Ông dìu Vicki Kurtz đến băng ghế
- không, không đúng, chính Vicki đi thẳng đến cái băng, ngồi xuống đó -
ông vừa nói: "Thầy có lời chia buồn về nỗi mất mát của em" thì Vicki
Kurtz òa khóc như quả bóng bơm quá căng bị nổ tung. Ông vỗ về cô bé
khóc ròng trong vòng tay mình, và chiều hôm đó ông đưa bộ quần áo cho
hiệu giặt hấp tẩy.

Nhưng Lindsey Salmon khác. Cô bé có năng khiếu, là một trong hai mươi
học sinh được trường tuyển chọn gửi đi dự hội nghị học sinh năng khiếu
toàn bang. Sự cố duy nhất bị ghi trong học bạ là vụ cãi lại giáo sư hồi đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.