HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 73

quên cái lúc ngồi vào bàn ăn tối, nghe Lindsey khoe miết với bố mẹ là đã
làm bài được điểm cao, hoặc thầy giáo môn sử đề cử em được cấp bằng
khen cấp quận. Nhưng Lindsey đang sống, và người sống cũng phải được
mọi người quan tâm chứ.

Em bước thình thịch lên thang lầu. Tiếng guốc em dộng lên mặt gỗ thông
làm rung chuyển cả nhà.

Hẳn tôi có ghen tị chuyện bố chăm chút em, nhưng tôi thán phục cách em
đối phó với tình thế. Hơn bất cứ ai trong nhà, Lindsey đối mặt với hiện
tượng mà Holly gọi là hội chứng người-chết-dạo-quanh – tức là mọi người
chỉ thấy ta-đã-khuất chứ không thấy ta.

Mọi người, kể cả bố mẹ tôi, đều thấy tôi khi nhìn Lindsey. Ngay cả Lindsey
cũng bị hội chứng này. Em tránh soi gương. Tránh bật đèn khi tắm.

Em bước ra khỏi bồn tắm, mò mẫm tìm nơi vẫn vắt khăn. Em cảm thấy yên
tâm trong bóng tối – hơi nước bốc lên từ sàn gạch che chở em. Nếu trong
nhà im ắng cả hay chỉ còn tiếng rì rầm dưới nhà, em biết sẽ không bị quấy
rầy. Đó là lúc em nghĩ đến tôi, bằng hai cách: hoặc em nghĩ Susie, chỉ một
chữ này thôi, và bật khóc, để nước mắt lăn xuống gò má ướt đẫm hơi nước,
biết rằng không ai nhìn thấy em, không ai tìm cách đo đếm định lượng cái
chất nguy hiểm có tên là nỗi thống khổ này, hoặc em tưởng tượng tôi phải
bỏ chạy, thoát khỏi hiểm nguy, tưởng rằng em bị bắt thay vào đó, nhưng em
chống trả quyết liệt cho đến lúc thoát được. Em cố gạt khỏi tâm trí câu hỏi
cứ luẩn quẩn trong đầu, Hiện giờ Susie đang ở nơi nao?

Bố tôi lắng nghe những tiếng động trong phòng Lindsey. Rầm, cửa sập lại.
Lẹp xẹp, tiếng sách quẳng xuống đất. Két két, em ngã vật ra giường. Bùm,
bùm, guốc đá văng ra sàn. Vài phút sau ông đứng ở cửa phòng em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.