HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 104

Y vừa dứt lời huấn thị, một tên thuộc viên bắt chúng tôi làm động tác thể

dục trong nửa giờ, nếu là trời lạnh, chắc người chúng tôi được sưởi ấm lên
rồi. Mất một số nhiệt năng vô ích thật đáng tiếc. Sau đó là một cuộc lục
soát. Chúng biết chúng tôi không có vật gì bậy bạ cả, nhưng chúng cũng
giỡn chơi bằng cách lột áo làm bằng gỗ thông của chúng tôi và bẻ gẫy các
chiếc muỗng mà cán được mài nhọn như dao. Chúng cười phá lên trước sự
khám phá đó vì viên chỉ huy vẫn để ý theo dõi. Trong lúc đó một bọn tù
nhân với băng đeo tay tiến gần chúng tôi, và bấy giờ chúng tôi được biết
các nhân vật trưởng khối, Kapo và các loại cai ngục khác trong tương lai
của chúng tôi. Tất cả đều mang hình tam giác lục (Tù thường tội). Đó là
đám người cặn bã mà giới tờ chính trị ở Buchenwald đã tống cổ đi. Tuy
nhiên giới tù nhân chính trị đã lầm khi tưởng làm như thế thì bọn tù thường
tội sẽ bị cực khổ. Bọn đó nếu còn ở lại trại trung ương thì sẽ bị bắt đập đá,
nhưng ở đây chúng là chủ nhân của chúng tôi, quyền uy vô hạn và tên sĩ
quan SS có thể ngủ yên. Y không thể kiếm đâu ra các công sự viên tốt hơn
để thi hành mệnh lệnh của mình.

Cả một bầy vô lại tziganes trẻ bao quanh một người mang băng tay niên

trưởng. Chúng làm công việc sửa chữa lại các tòa nhà và lúc nầy chúng
đang nghỉ trưa và đang tìm cách bày tỏ sự sốt sắng lố bịch của chúng.
Chúng canh chừng từng lời lưu ý nhỏ nhoi của viên chỉ huy để lập tức tán
thành ngay. Tên nầy lại khoanh tay trước ngực và giọng chế diễu: “Có lẽ
các anh sẽ thấy có sự thay đổi, chính là bọn “lục” chỉ huy ở đây và vị
trưởng trại không muốn thấy ai lạng quạng cả!” Anh ta cao lớn, cặp mắt hơi
đục với một mái tóc rậm rạp. Về sau tôi được biết anh ta là người
Hambourg, bị kết án khổ sai chung thân vì tội đã giết hai mạng người trong
“giới”. Tại đây anh ta là chủ nhân ông thật sự của chúng tôi.

Cuộc khám xét chấm dứt trong tiếng ồn ào chung, tôi vui mừng nghe có

tiếng Pháp xen lẫn trong đó. Chúng tôi có 15 người trong tổng số 400, ở rải
rác trên các toa khác nhau, và cảnh ngộ tả tơi xơ xác đã làm chúng tôi tự
động kiếm nhau. Hình như chúng tôi được phép nghỉ một chút, mọi người
ngồi bệt xuống đất và đem thứ đồ ăn nào mỗi người có ra chia cho cả tập
thể bởi vì cơn đói đã đến. Tôi không có gì cả, nhưng nhờ xin xỏ nên cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.