HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 170

cho bánh mì, và một lít thường lệ vào buổi tối. Một thời gian trung bình
mười bảy giờ đồng hồ, không ăn giữa hai lần lãnh súp. Thật thê thảm vì đây
là nạn đói theo đúng nghĩa của danh từ. Nửa giờ sau khi ăn, không ai cảm
thấy còn chút súp nào trong người nữa. Đó chẵng qua là một cuộc rửa ruột
làm cho chúng tôi bị bắt buộc phải đi tiểu nhiều hơn thường lệ. Tại công
trường, trong giờ nghỉ buổi trưa, từng nhóm người như những đàn chó đói
chung quanh làng, mò mẫm tới gần nhà ăn của nhân viên dân sự, bị lôi cuốn
bởi mùi thơm của đồ ăn nấu trong bếp. Rau vụn trong thùng rác, lõi bắp cải,
vỏ khoai tây là đối tượng của các cuộc đối chiến. Những người lượm được
sau khi rửa, bỏ tất cả vào một cái lon và nấu thành súp trên đống lửa đốt
bằng củi, chỉ có nước và vỏ rau trái, không muối, không chất béo, nhưng
khi họ ăn, người ta có cảm tưởng họ đang ăn ngỗng quay. Nhân số của công
trường từ một ngàn năm trăm xuống còn sáu trăm và mỗi tối đoàn người đi
về giống như một đoàn đám ma. Chúng tôi có chừng hai mươi người bạn
phải mang về, họ ngã gục trong ngày và thật khó phân biệt một vài người
với xác chết. Quả thật chẳng mấy chốc họ chết thật và thường thường
những người khiêng họ về khiêng luôn một xác xuống bệnh xá, trong lòng
tự hỏi là không biết chính mình còn sống được bao ngày nữa. Đến lượt
Barberon, người bạn mà không bao giờ chúng tôi đưa được vào cùng một
biệt đội nữa, ngã bệnh. Cùng với anh, Marcel, và André. Chúng tôi thuộc
vào một lứa tuổi ngang nhau và thường kiếm nhau mỗi tối để cùng nhau
chuyện trò. Tất cả chúng tôi đều vượt qua các cơn bệnh kiết lỵ hoặc cúm và
Marcel một lần mắc cả bịnh sưng mũi và suýt chết, và mỗi lần thoát khỏi
bịnh hoạn một cách vẻ vang, chúng tôi lại được một đảm bảo chắc chắn để
vượt qua cơn thử thách. Tuy nhiên biết bao nhiêu thanh niên và bao nhiêu
người khỏe mạnh hơn chúng tôi đã bị mang đi như các cọng rơm. Nhưng
chúng tôi vẫn còn giữ được vị trí thuận lợi chờ công việc của biệt đội, và
ảnh hưởng của chúng tôi trên bạn bè, chúng tôi được xem như một thứ lãnh
đạo ý thức, đã tạo ra một thứ không khí tinh thần làm cho chúng tôi trở
thành một thứ “bất khuất” Và chính chúng tôi cũng thường tự nhủ “nếu mọi
người đều phải đi qua lò thiêu xác cả, ít ra chúng tôi cũng là những người
sau cùng. Barberon ngã bệnh trong những ngày đầu tiên không có bánh mì
đã làm chúng tôi mất tất cả ảo vọng mà chúng tôi hãy còn có thể có. Với sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.