HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 175

sẽ không để lại dấu tích nào và chỉ cần một ngày thôi là một đại đội binh sĩ
có thể dẹp bỏ trại tập trung này vốn không giống như trại nào khác. Sự yếu
đuối cực độ đã làm cho thần kinh chúng tôi căng thẳng, và ngay cả trong
biệt đội và trong toán mà chúng tôi kết hợp mỗi chiều trên sân ga, các cuộc
gây gổ diễn ra luôn, nhiều khi vì các lý do thật ngu xuẩn. Đã 21 giờ rồi mà
tàu hỏa vẫn chưa đến. Một cơn lạnh khô khan - hai mươi độ dưới không độ
- bắt buộc chúng tôi từng tiểu đội ôm lấy nhau. Chúng tôi nhét đầy giấy
trước ngực và sau lưng, nhưng chúng tôi cảm thấy bị ướp lạnh và mỗi hơi
thở cho cảm giác là cơ thể bị khô đi một chút. Nước mũi chảy nhỏ giọt
khiến chúng tôi nghĩ rằng từng tế bào óc chảy ra dần dần.

Đến 23 giờ, tàu vẫn chưa đến, may thay trời không mưa. Chúng tôi bị tê

cóng toàn diện và không ai còn dẫm chân được nữa. Tôi đói và lạnh, trong
khi đó trên trái đất người ta có thể đang ăn và sưởi ấm, thì tại sao tôi lại ở
đây? Sợi dây vô hình nào đã lôi kéo tôi đến sân ga này, tôi, một con vi trùng
trong háng triệu vi trùng khác. Tôi bắt đầu nói lảm nhảm vì đột nhiên tôi
trông thấy một căn phòng sang trọng với một lò sưởi to tướng trong đó một
ngọn lửa hồng đang cháy, tôi đang ngồi trong một chiếc ghế bành êm ái
trong khi một chị hầu xinh đẹp đang dọn trên bàn một bữa tối thịnh soạn.
Và rồi tôi không còn cảm giác gì về chân tay nữa, tôi không còn đói, lạnh,
dường như tôi không còn hiện hữu nữa, tôi cảm thấy thư thái và tôi để mặc
cho thân xác trôi đi. Mười hai giờ rưỡi khuya, tàu mới đến. Chính bạn bè đã
làm tôi tỉnh dậy trên tàu, đã nói với tôi như thế. Thật khổ tâm khi trở lại với
thực tế, tuy nhiên dãy trại đối với tôi như cả một lâu đài và dĩa súp nguội
như là một chất kem ngon tuyệt. Nhưng khi đồ ăn phân phát xong thì đã gần
ba giờ sáng và nửa giờ nữa lại phải thức dậy. Quân Nga còn cách Bá-linh 80
cây số. “tuy nhiên các đường hầm sẽ trở thành các cơ xưởng sản xuất bộ
phận rời để đưa đến các xưởng ráp máy bay dùng để oanh tạc chính số quân
Nga đó, vẫn được đào tiếp tục”. Và đến bốn giờ, chúng tôi lại ở ngoài sân
đứng thành nhóm 100 người. Vì có báo động, đèn pha tắt hết nhưng trời
cũng đủ sáng để đếm chúng tôi. Vẫn luôn luôn là đêm tối phân minh, đẹp đẽ
ấy chứng kiến sự di chuyển của những bóng người mộng du thường lệ. Rất
nhiều người vắng mặt trong buổi điểm danh. Trong vài giờ nữa lại có các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.