HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 183

phóng làm cho chúng tôi hụt hơi vì hồi hộp và làm cho chúng tôi quên mất
mạng mình như chỉ mành treo chuông. Chúng tôi chờ đợi từng lúc, tiếng
động của đoàn xe cơ giới ầm ầm đi ngang qua trại. Con đường giữa Kassel
và Ellrich rất bằng phẳng và giữa hai thành phố, quân Đức không thể nào
thiết lập được một tuyến chống cự. Và đối với chiến xa không có chướng
ngại trước mặt thì một trăm cây số có nghĩa lý gì! Tại bệnh xá, khốn thay,
người ta vẫn lột áo quần của các người quá cố, những bệnh nhân còn chống
cự với tử thần không thể nào tin có chuyện như vậy, họ khóc òa lên vì sung
sướng và khẩn nài các bạn bè đang hấp hối cố gắng chống cự thêm vài giờ
nữa để được Hồng Thập tự đến cứu. Trong những lúc như vậy, người ta tin
tưởng rất nhiều điều.

Dầu sao, dưới nhãn quan của chúng tôi, tối hôm chúa nhật ngày lễ Phục

sinh đó, tình hình được loan báo một cách tuyệt vời. Bọn SS hình như
chẳng làm gì cả và chúng tôi nghĩ: “Quân Mỹ đã đến gần quá khiến bọn
chúng không còn quyết định việc tiêu diệt chúng tôi kịp thời”. Chúng tôi
hội họp vào lúc tám giờ tối tại phòng tắm thuộc khối số 3 và quyết định
thay phiên giữa các khối để thức suốt đêm. Chiến xa có thể sẽ đến trong
đêm và các liên lạc viên cũng nhận được lệnh sẵn sàng để chu toàn sứ
mạng. Lẽ tất phiên tất cả các diễn viên của cuộc nổi dậy phải để nguyên áo
quần mà ngủ và các con dao cũng phải sẵn sàng để được xử dụng. Rồi
chúng tôi giải tán, nhiều người trong chúng tôi tin rằng sẽ không phải đi
công trường vào ngày mai, thứ hai của lễ Phục sinh, ngày làm việc thường
lệ.

Khi về đến khối số 7, cùng với Marcel, tôi liếc mắt nhìn vào góc phòng

dành cho tù nhân Pháp. Tất cả chỉ còn lại 20 người. Hai trong bọn, đang quì
trên giường sát mặt đất để cầu nguyện. Họ nắm trong tay một tràng hạt
bằng gỗ mà, họ lén lút gọt dũa một cách thô sơ.

Đối với một con chiên, quả thật có một cái gì đáng để cám ơn Đấng tối

cao, dẫu cho vị ấy mang tên gì, rằng Ngài đã dẫn đắt họ bình an cho đến lúc
nầy. Tuy nhiên, chẳng có gì xảy ra trong đêm và sáng hôm sau, như thường
lệ, chúng tôi phải đi công trường. Quang cảnh gần như có vẻ khôi hài vì
mọi chuyện vẫn diễn tiến bình thường như mọi ngày. Con tàu đã đến đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.