HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 190

gam cho cả tuần lễ, nhưng đối với những kẻ đói khát như chúng tôi, nó chỉ
như mấy món ăn chơi và chúng tôi chỉ “Có chừng đó, hoàn toàn không biết
rằng liệu có được phát cho thêm khẩu phần không. Nó đến thật, vào buổi
chiều chúa nhật, dưới hình thức một mẩu bánh mì độ chừng bốn tram gam.
Người ta báo cho chúng tôi biết một cách dễ thương rằng khẩu phần ấy
được phát cho đến thứ ba, hy vọng đến hôm đó chúng tôi sẽ đến được nơi
chỉ định, vì đó là phần còn lại của số thực phẩm dự trữ. Lẽ tất nhiên ngay
đêm đó khó có thể tìm được một mẩu ruột bánh mì.

Con tàu lại tiếp tục chuyển bánh lúc hai mươi giờ, và tại một ngã tư

đường, André vẫn rình, rập, đọc được trên một tấm bảng, tên Hambourg
nhưng anh không thể nói chính xác khoảng cách 78 hay 178 và có điều thật
lạ lùng, chúng tôi lại đi về phía Nam. Vậy là thiết lộ đã bị cắt! Và đêm thứ
tư bắt đầu với thảm kịch thường lệ: cuộc đấu tranh để chiếm một chút
không gian sinh tồn. Cũng chính những người ban ngày nói chuyện và đùa
bỡn với nhau, đến ban đêm lại biến thành thú dữ. Chính vì mọi người muốn
thoát ra khỏi cuộc thử thách sau cùng nầy một cách bình an, và thật vô ích
nếu muốn kêu gọi sự ý thức tự giác để sắp xếp 75 người vào một nơi mà tối
đa chỉ có 25 người có thể nằm được.

Trong một cuộc đánh lộn đã tranh dành súp trước đây, tôi đã từng đọc

thấy trong tia nhìn của một vài tù nhân ý định giết người, và trông thấy
những kẻ đánh gục hay đánh bay tung một người đang hút thuốc không
chịu chia xẻ vài hơi trong khi cơn thèm thuốc hành hạ họ đến tận tâm cang,
tuy nhiên mãi trong đêm thứ tư của cuộc hành trình kỳ dị nầy, tôi mới hiểu
các trạng thái tinh thần nầy. Trong ba đêm đầu, chúng tôi hy sinh tối đa để
tránh tình trạng đồi tệ, nhưng đến một giới hạn nào đó thôi. Suốt đêm, cả
một cuộc hỗn chiến toàn các cú đấm, đạp để không giải quyết được gì cả.
Marcel bị chảy máu đầu sau một cú gào mên và André nhận một cái đạp sau
lưng bằng gót giày bọc sắt làm anh tê liệt bất động suốt thời gian còn lại
cho đến sáng. Và trong đêm tối thì biết trả đòn ai và ở đâu bây giờ? Mỗi cú
lại làm gia tăng thêm trận chiến. Không trả đòn lại còn đau khổ hơn nữa và
Marcel không còn nhân nhượng nữa, anh đã bị khích động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.