HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 191

Từ các toa xe khác người ta nghe những tiếng thét “cứu tôi” của người

đồng hương đang bị nguy khốn, và những tiếng S.O.S được la lên dưới
nhiều hình thức bởi các tù nhân thuộc các quốc tịch khác. Lẽ tự nhiên là
trốn thoát trong một mớ hỗn độn như thế là chuyện không thể được. Tên
lính canh không ngừng ló đầu ra khỏi chòi canh để xem coi có phải chúng
tôi phát điên lên tất cả rồi không. Và sáng thứ hai ngày 9 tháng tư, ngày thứ
năm của cuộc hành trình, chúng tôi đã yên tĩnh, đau nhức bị thương và có
vẻ kỳ cục quá. Một tia sáng mặt trời xuất hiện ban mai đủ làm cho chúng tôi
phá lên cười vì thấy mình đã đánh nhau một cách ngu xuẩn, và chúng tôi
thấy con tàu lại trở về gần Salzwedel sau khi chạy một cách vô ích về phía
Nam. Bị cắt đứt mặt Bắc cũng như phía Nam, người ta sẽ làm gì chúng tôi
và chúng tôi không hy vọng gì được phân phát thức ăn trong ngày.

Đang suy nghĩ điều đó thì chúng tôi nghe một tiếng động rầm rầm từ phía

Tây, và trong bầu trời lấp loáng, xuất hiện những đốm sáng trắng và đen lấp
lánh vì ánh mặt trời phản chiếu trên kim khí. Máy bay Đồng Minh. Tiếp
theo nỗi vui mừng thấy bóng dáng bạn bè là một nỗi lo sợ chính đáng. Con
tàu của chúng tôi gồm năm mươi toa, kéo dài như một con thằn lằn dưới
mắt các oanh tạc cơ và phi cơ săn giặc, không có gì chỉ dẫn cho phi công rõ
chúng tôi là ai. May cho chúng tôi hôm đó phi đội có nhiệm vụ khác và nhờ
đó chúng tôi có cơ hội chứng kiến tận mắt một ngày hội của Không quân
với một cuộc thả bom thật sự. Marcel vốn là một chuyên gia về hàng không
và hàng hải đã xác định với chúng tôi là cuộc oanh tạc được thực hiện tại
một thị trấn cách xa khoảng 20 cây số, Trong vòng 10 phút, cả một góc trời
đen nghịt một lớp khói dày, và vài giây sau một lần phi cơ chúi mũi xuống,
chúng tôi lại nghe tiếng nổ. Một khẩu cao xạ phòng không, yếu đuối và
bệnh hoạn cố gắng vô ích trong việc làm giảm bớt các đợt sóng tấn công
của phi đội tiếp nối nhau đều đặn và rồi lần lượt bay đi. Con tàu chỉ khởi
hành lại, khi đêm đến sau một ngày chờ đợi, và lại hướng về Nam. Từ lúc
đó, rõ ràng là viên chỉ huy đoàn tàu, bị chặn tứ phía, cố gắng đến một trại
tập trung nào đó để trút bỏ chúng tôi. Cơn đói khát có thể đẩy chúng tôi đến
các hành động cực đoan và giữa đồng trống, y sẽ khó làm chủ chúng tôi hơn
là trong một khu vực được rào cản bao bọc. Đối với chúng tôi, năm ngày ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.