HITLER VÀ LÒ THIÊU SỐNG DÂN DO THÁI - Trang 203

sức lực của chúng tôi. André đang bị sốt và cú đạp vào lưng anh trên toa xe
lửa thỉnh thoảng làm anh đau đớn oằn người. Những vết trầy trên tay trái
sau khi tôi nhảy khỏi con tàu, tưởng là không nghĩa lý gì, nay lại bị làm
độc, cả cánh tay tôi nóng như bốc lửa và tôi phải đeo nó lên ngực nhờ một
miếng giẻ mà Robert cột choàng qua cổ tôi. Người ta sẽ cảm thấy rất bị trở
ngại lúc đi nếu cả hai tay không được tự do. Marcel cũng bị đau đầu dữ dội.
Phải liên tục rình mò quan sát bầu trời và đóng vai trò hướng dẫn là một
công việc mệt nhọc vì cả toán đều căn cứ vào cử động của anh, và đã hơn
một lần anh bị quáng mắt tưởng là trông thấy một mái nhà trong khi đó chỉ
là một khoảng trống mở ra bầu trời của một chòm cây cao. Guy và Robert
chưa dám thú nhận, nhưng từ lâu họ cũng mong đợi được dừng lại. Không
bao giờ giấc ngủ ban ngày lại có thể thay thế được giấc ngủ ban đêm, chúng
tôi có cơ hội để xác nhận sự thật đó. Dầu cho mặt đất ẩm ướt và cái lạnh
được cảm thấy ngay sau cơn sưởi ấm nhờ đi bộ, chúng tôi nằm sãi ra một
cách dễ dàng giữa mặt đất để gọi là nghỉ ngơi mươi phút. Không một ai
dám nói, nhưng tất cả chúng tôi sẽ có thể nằm ngủ luôn cho đến sáng bởi vì
cảm thấy đuối sức quá. May thay, những cơn đau giật nơi cánh tay đã ngăn
không cho tôi hoàn toàn rơi vào tình trạng vô thức của giấc ngủ, và có thức
mới cảm thấy được hơi ẩm ướt cũng như cái chết, thấm dần vào cụ thể như
thế nào. Tôi phải lay mạnh các bạn đồng hành mới dựng họ dậy được, nói
đúng hơn là mới nhổ họ lên khỏi mặt đất được.

Sau khi cất bước đi lại không bao lâu, tiếng một con chó sủa bắt buộc

chúng tôi phải dừng lại. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã đi qua
gần một xóm nhà. Chúng tôi phải bò qua một thửa đất, vì có ánh sáng chiếu
ra từ một cửa sổ. Chúng tôi không quên rằng dân Đức đã bị đầu độc bởi câu
chuyện gián điệp nhảy dù và một chủ nông trại khi nghe chó sủa ban đêm,
có thể cùng nhiều người khác có võ trang đi ra khỏi nhà thực hiện một cuộc
tuần thám.

San biến cố ấy, một nỗi sung sướng chờ đợi chúng tôi. Khi đi ra khỏi một

khu rừng mà chúng tôi tưởng là đã bị lạc lối vì con đường băng ngang quá
dài, chúng tôi trông thấy các vệt sáng đó chiếu sáng chân trời. Sau khi kiểm
điểm thật nhanh, Marcel xác nhận rằng đám cháy sáng ấy nằm đúng về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.