HỒ DUYÊN - Trang 118

ta đi thả diều vậy."

Ngước lên, trông thấy gương mặt tươi cười và đôi mắt vàng kim xán

lạn át cả ánh nến trong phòng. Bấy giờ mới phát hiện tư thế của cả hai cực
kỳ ám muội, vội giãy giụa để Ly Lạc buông ra. Hồ ly cười to nhìn theo
bóng y mải miết đi thẳng vào buồng.

Nhan trạng nguyên về đến quê hương, quan lại lớn bé trong huyện

thành mặc qua phục mới ra xa đến hai mươi dặm để nghênh đón. Tín sứ đi
trước đoàn rước, chạy về báo là sắp đến nơi rồi, mau mau chuẩn bị.

Ai nấy đều cuống cuồng quỳ cả xuống, nhưng quỳ trọn một canh giờ

mới trông thấy đoàn người ngựa từ xa thong dong đi tới.

Đến gần mới thấy rõ, đi đầu là xèng la đánh dẹp đường, sau đó là

những người mang biển "nhàn nhân quy tị" (kẻ nhàn rỗi không phận sự chớ
đến gần), sau nữa là hộ vệ, thị nữ, vẻ mặt không đến nỗi kiêu ngạo, nhưng
so với đám dân quê nghèo quỳ ven đường thì vẫn toát ra khí chất khác
thường.

Sau đó nữa mới tới một cỗ kiệu màu lục tám người khiêng, đám tuần

phủ tri huyện vội vã cúi thấp đầu, mông chổng lên cao, nghênh tiếp Nhan
đại nhân, hồng nhân mới của đương kim thánh thượng.

Nhưng chuyện ấy đều là về sau được nghe kể lại, người trong thôn

Kháo Sơn tụ tập dưới gốc cổ thụ lật đi mở lại chuyện này đến hơn nửa năm
sau. Ly Lạc nằm trên đầu cành cây nghe được, sau đó về kể với Tô Phàm.

Lúc kể, đuôi mày Ly Lạc cong cong, mắt chớp chớp, nụ cười nhuốm

vẻ giễu cợt.

Ngày hôm ấy, Tô Phàm theo Ly Lạc đi thả diều thật. Chân núi đằng

hậu sơn có một đồng cỏ xanh mướt mắt, như gấm như hoa, cây cối um tùm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.