HỒ DUYÊN - Trang 127

Hắn quay lưng đi, tấm áo vàng hoa hạnh lấp loáng những vệt sáng lờ

mờ trong nắng chiều, kéo dài thành sợi, khiến người ta liên tưởng đến nước
mứt.

"Ta..." Nụ cười trên gương mặt dần rạn vỡ, Tô Phàm chợt nghĩ đến

con gà nướng xiên của Ly Lạc hôm kia, bùn đắp bên ngoài cũng nứt dần
như thế, lộ ra màu sắc thực sự ở trong.

"Sau đó, ở thôn trà, trên đường phố huyện thành, trong quán rượu,

nhiều lần đến vậy... Đệ thật dễ tin người, bảo rằng tình cờ gặp, đệ cũng nhất
nhất tin chỉ là tình cờ. Sao không thử nghĩ xem, một nơi chốn hẻo lánh là
vậy, cái quán rượu nhỏ thế kia, chẳng đụng phải ai chỉ đụng phải ta, lại còn
đụng bao nhiêu lần, trần gian nào có chuyện tình cờ đến vậy..."

Giọng nói vốn luôn nhu hòa lại trở nên kích động. Đầu vai run rẩy, vạt

áo cũng se sẽ rung lên, hoa văn chìm màu bạc lan tỏa như sóng nước.

"Vì sao trước đây huynh chẳng bày tỏ?" Nụ cười đã vỡ nát, tô Phàm

trông bóng lưng trước mặt, lại cảm thấy mấy phần oán trách, "Vì sao đến
giờ huynh mới nói?"

Tử Khanh xoay người lại, khóe môi nhếch lên, cười cam chịu, "Lúc

ấy, trước khi vào kinh, ta muốn tỏ cùng đệ. 'Quan quan thư cưu, tại hà chi
châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...' vốn muốn tự mình đưa đệ quyển
sách, đệ lại nhìn ra cửa sổ bảo, bọn Tam nhi đang đứng kia, hãy gọi vào
cùng."

Tô Phàm ngẩn ngơ nhớ lại, quả thật có một ngày như vậy, trong gian

tửu quán bé nhỏ bình thường gặp Nhan Tử Khanh. Trước đó trao đổi dăm
ba câu chuyện vặt, đôi mắt hắn trông mãi phía bên này, cảm thấy hắn đang
nhìn mình, bèn nhìn theo ra cành đào đang nở rộ ngoài cửa sổ. Không khỏi
nhìn thêm một lúc lâu, rồi tình cờ trông thấy bọn Tam nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.