HỒ DUYÊN - Trang 128

"Huynh có biết tư vị của việc lòng ôm sầu muộn canh cánh khôn

nguôi không? Trước khi thi hẵng tạm yên ổn, thi xong đứng ngồi nhấp
nhổm, còn bị người ta ngỡ là lo âu về kết quả, nhưng công danh có là gì
đâu? Trạng nguyên thì đã sao? Thi trượt thì thế nào? Chỉ cần được trở về
sớm một ngày cũng tốt lắm rồi. Cưỡi ngựa dạo phố, thăm vườn ngắm hoa,
cùng vua dự yến... Có trạng nguyên nào lòng nóng như lửa đốt như ta?"

Tô Phàm ngây dại nhìn nỗi đau trong mắt hắn, không thể nào cử động.

"Bươn bả đi suốt cả ngày lẫn đêm về quê, cuối cùng cũng về đến nơi,

mà khi xuống kiệu nhìn khắp một lượt lại chẳng thấy bóng người muốn
thấy nhất, nếu không có kẻ nhắc huyện thái gia và các quan lại vẫn đang
quỳ người thành thì ta còn chẳng nhận ra đâu! Lạnh nhạt với ta đến mức ấy
hay sao? Gặp một lần cũng không muốn? Hôm đó đệ đã đi đâu?"

"Tôi..." Tô Phàm hé miệng, người cau mày đau khổ trước mặt y đây,

đã không còn là Nhan Tử Khanh mà y quen biết nữa rồi.

Phải trả lời sao? Phải đáp thế nào? Phải nói gì đây?

Bị dồn ép, nộ khí và oán khí của hắn cuồn cuộn xô tới.

Làm y hoảng hốt, làm y hoang mang.

"Làm phiền." Một giọng nói chen vào, lạnh lẽo, không nghe ra tình tự.

Chẳng biết tự lúc nào, ngoài cửa xuất hiện một người tóc bạc, áo

trắng, đôi mắt vàng kim nhạt màu.

"Ly Lạc."

Tô Phàm buột miệng kêu lên. Bản thân cũng không nhận ra lời mình

nói nghe nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng lại khiến ánh mắt Nhan
Tử Khanh tối sầm lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.