HỒ DUYÊN - Trang 138

Đang uống rượu, Ly Lạc khựng lại, nhìn Tô Phàm với vẻ mơ màng,

"Ngươi về rồi đấy à?"

"Phải, về rồi đây." Tô Phàm ngồi xuống bên kia bàn, nhấc bình rượu

tự châm cho mình một chén. Cảm giác mát rượi, đậm mà không chát, giống
như vốc nước suối đầu tiên có được sau một quãng đường bôn ba, dư vị lâu
dài, hương thơm vấn vít trong hơi thở. "Vào hầm rượu nhà nào lấy vậy?"

"Nhà ta." Ly Lạc cũng nhấc chén uống theo, mắt lóe ánh vàng. "Loại

quý giá nhất trong hầm rượu của đại ca, tổng cộng không quá mười vò nhỏ.
Năm xưa phải là lúc lễ lạt lớn trong tộc mới chịu lấy ra chia vài ngụm. Keo
kiệt!"

Rượu có thể khiến người ta dốc hết những điều chôn giấu trong lòng,

kẻ ham nói vừa mở lời đã không dừng được nữa, bắt đầu thao thao bất
tuyệt. Có lẽ vì say khướt, kể chỗ này một chút nhắc chỗ kia một đoạn, liên
quan hay chẳng liên quan, đều là những chuyện lặt vặt đầu thừa đuôi thẹo.

Tô Phàm chỉ mỉm cười lắng nghe, thảng hoặc nhấp môi ngụm rượu.

Nghe hắn kể chuyện trong núi thỏ chạy ưng bay, lão chuột gả cô con gái,
nghe hắn tả trong rừng sâu bốn mùa rõ rệt, mưa xuân miên man, tuyết đông
im tiếng; nghe hắn kể về đại ca nhà hắn, vị đế vương hồ tộc nghiêm nghị
cứng nhắc.

"Tên đầu gỗ ấy, từ nhỏ đã khoác bộ mặt đưa đám, đến cười cũng

không biết phải hé răng thế nào. Bổn đại gia chẳn qua chỉ ăn vụng một
miếng thịt hun khói nhà lão lừa trọc bên núi ấy, đã bị hắn nọc ra đánh một
trận..."

Ly Thanh, đại ca hắn, cũng là người một tay nuôi nấng hắn, là anh, là

thầy, cũng là cha.

"Lão tử bị hắn đánh từ nhỏ cho đến lớn, mặt đưa đám chết toi, cứ làm

như nói thêm một chữ là chết đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.