HỒ DUYÊN - Trang 18

"Chốc nữa tỷ bảo Xuân Nhi đằng nhà đưa sang mấy món, nhất định

phải nhận, đừng khách sáo, có biết chưa?"

"..."

Đợi mọi người đi hết cả, Tô Phàm mới ngước lên khỏi sách, "Đã đói

chưa? Tôi đi làm cơm."

"Được. Đi đi." Ly Lạc cũng không thèm câu nệ, coi Tô Phàm như tôi

tớ mà sai khiến.

Lại cau mày ngắm nghía căn nhà.

Cũng còn may, trước khi xuống núi dù bị tên đại ca máu lạnh kia

phong bế một nửa công lực, không sao thi triển được các kỳ thuật phức tạp
như hóa đá thành vàng nữa, nhưng mấy tiểu xảo như thay đổi vật dụng thì
vẫn còn làm tốt.

Hắn mím môi vung tay, ống tay áo bằng sa trắng tuyết phất lên rồi hạ

xuống, mấy cái ghế đẩu long mộng và bàn nhỏ thọt chân chớp mắt biến
thành bàn ghế gỗ táo mới cáu. Bóng loáng đến mức có thể dùng để soi
gương.

Hắn dương dương tự đắc nhìn quanh, vẫn cảm thấy có gì thiêu thiếu.

Sực nghĩ ra, bèn vẩy tay, đằng trước ghế bỗng hiện ra một sập gác chân lùn,
trên ghế lại có thêm đệm mềm trắng tuyết và gối dựa bằng vải gấm thêu
hoa.

Bấy giờ mới giãn đầu mày, lười nhác ngả người xuống gối, một chân

đặt lên sập, chân kia lười biếng gác bên trên. Bàn tay nắm vào khoảng
không, bỗng dưng xuất hiện một chung trà men ngũ sắc viền vàng, nhắc
nắp, hương thơm len vào từ cánh mũi, là trà Vũ Tiền mới hái, pha bằng
nước tan từ trận tuyết đầu mùa năm ngoái, nhấp một ngụm, khonag miệng
ngập hương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.