HỒ DUYÊN - Trang 33

Cứ như vậy, gà Tô Phàm nợ tạm thời ghi sổ. Hồ ly đông xuyên tây đòi

ăn uống. Ở chốn thâm sơn cùng cốc, không có sơn hào hải vị nhưng rau trái
tự trồng, tôm cá trong ao, gà vịt ngoài sân có cái phong vị riêng của nó.

Thích nhất là rượu hoa quế Tề lão đầu tự ủ, thanh thanh ngọt ngọt, cạn

một chén là bụng dạ râm ran dễ chịu. Cá diếc kho tộ nhà Trương cá diếc
ngon tuyệt trần. Bún trộn rau của nhà Lý bún miến chỉ cần chua thêm một
chút là vừa. Lại còn nhà ai đấy nhỉ... canh đậu hũ ăn cũng được lắm...

Lần nào trên đưởng trở về, Tô Phàm cũng buộc lòng nhắc hắn mấy

câu, "Đừng gọi người ta là lão có diếc, lão bún miến nữa, bị nghe thấy
không hay ho gì đâu."

Ly Lạc chẳng buồn để tâm, "Như thế mới nhớ được."

Tô Phàm bất lực lắc đầu. Mỗi lần đi cùng hắn, người ta luôn kéo tay

hỏi han. Hồ ly thông minh hăn vừa nhìn là thấu suy nghĩ của mọi người, dù
không để ý, cũng đừng nên trơ trẽn ghé nhà người ta ăn ngấu ăn nghiến như
thế chứ? Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác hắn thản nhiên hành sự, làm
Tô Phàm ngồi bên xấu hổ ngứa ngáy cả người.

"Chỉ có ngươi mới ngốc thế. Sao không chịu ăn uống cho tử tế? Dù

sao cũng là đồ ăn nhà người ta, người xót cái gì mà xót?"

Đấy, con hồ ly này còn quay sang giáo huấn y. Hồ ly sống rất an nhàn.

Tối có chỗ đi ăn chực, ban ngày Tô Phàm lên lớp không thể mang hắn theo,
hắn liền trèo cây cổ thụ giữa thôn Kháo Sơn, nằm trên đầu cành tưởng nhớ
những món đã ăn hồi tối, tiện thể nghe dân thôn nói chuyện nhà người dưới
gốc cây.

"Cô vợ bé thứ chín của huyện lão thái gia trước đây là hồng bài ở

Xuân Mãn Lâu đấy nhé..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.