HỒ DUYÊN - Trang 47

duyên lành.

Lời vụng trộm chốn khuê phòng, kề tai nhau nói nhỏ, hai bên đều đỏ

mặt. Phần thì cắn góc áo mà hấm hứ, "Nói chuyện linh tinh gì đấy, thật là
không biết ngượng!", phần thì tim đập thình thịch đến nỗi chính mình còn
nghe được âm vang. Cô đẩy tôi, tôi đẩy cô, dè dặt ngầm định ra cuộc hẹn.

Bốn tháng trước, bờ Thanh Hà, một vầng trăng sáng treo cao.

Một đám chị em thân thiết ngượng nghịu đứng bên bờ sông muốn

thoái lui. Lan Chỉ trời sinh tính tình phóng khoáng, là người đầu tiên cơit
cúc áo xuống sông. "Đều đã đến cả rồi, còn thẹn cái gì cơ chứ? Nửa đêm
nửa hôm, còn ai mò đến đây rình xem các cô nữa?"

Nước sông mát lạnh, ngâm mình thư thái vô cùng, cô bất giác từ từ

nhắm mắt. Đến lúc mở ra, bốn phía sương mù giăng kín, không có một ai.
Vừa định cất tiếng gọi tìm mấy bạn, bỗng nghe có người cao giọng cười
vang trên bờ.

"Thực chẳng ngờ, nửa đêm ra đây uống nước, lại được chứng kiến

cảnh đẹp thế này."

Long thầm giật mình, cô định thần nhìn người nọ. Tóc đen áo đen, cơ

hồ như tan vào sắc đêm mênh mang sâu thẳm. Hắn nhặt mảnh áo yếm trên
đất đưa lên mũi ngửi, nửa ngả ngớn nửa tà mị hiện lên trong đôi mắt khép
hờ.

Xấu hổ mà không có chỗ trốn, Lan Chỉ đành ráng sức dìm mình xuống

nước. Tim đập như hươu chạy, gương mặt anh tuấn ấy át cả hào quang của
ánh trăng thanh, khiến người ta muốn hận mà không hận được.

"Xem ra tại hạ đã mạo phạm mỹ nhân rồi." Yếm của cô vẫn ở trong

tay hắn. Lại hít sâu một hơi, hắn cười đầy thâm ý, "Vậy ngày sau gặp lại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.