HỒ DUYÊN - Trang 52

"Tất nhiên đồng ý?"

"Cứu người cũng là chuyện nên làm, hành thiện tích đức mà."

"Nếu sau này cô ta lại bỏ đi theo người khác thì sao?"

"Người ta gả cho tôi vốn thiệt thòi, nếu như...Vậy tôi đương nhiên

không thể ngăn trở tương lai của người ta."

"Ngươi..." Hồ ly giận đến mức không còn lời nào để nói, "Ngươi

không nghĩ đến mình sao? Đến lúc đó người ta chỉ trỏ sau lưng ngươi
ngươi cũng mặc kệ?"

"Chuyện như thế này, người ta muốn nói tôi cũng không ngăn được.

Lại nói, tôi một mình cũng đã quen rồi..." Tô Phàm hờ hững đáp.

"Được! Vậy ngươi cứ việc đội mũ xanh của ngươi đi!" Ly Lạc buông

Tô Phàm ra, đi thẳng một mạch không thèm quay đầu lại.

Đầu vai đau âm ỷ, là vì Ly Lạc vừa rồi nắm mạnh quá. Tô Phàm xoa

vai, ngả mình xuống ghế đệm của Ly Lạc, vẫn ấm áp, là hơi ấm của hồ ly
kia vương lại.

Một mình đã quen rồi... Một mình, làm sao có thể quen được?

Hồ ly không về nữa. Tô Phàm nghĩ, chắc hắn đã quay về núi?

Nhìn căn phòng trống trải, trong long cũng trống trải. Chỉ mới một

tháng thôi, cuộc sống suốt hai mươi năm qua đã không thể quay về. Luôn
cảm thấy thiếu hụt điều gì đó.

Lúc ăn cơm, vô thức bày ra hai bộ bát. Lúc dạy học, cứ lưỡng lự tối

nay có nên làm thêm món hay không. Buổi tối đọc sách thường xuyên
muốn đứng dậy vào buồng trong xem xét, sợ hắn ngủ không yên lại đá chăn
ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.