HỒ DUYÊN - Trang 71

Không lâu sau, bên trời đưa đến một cơn mưa nhỏ. không nặng hạt

nhưng cũng đan dày. Không quá một khắc, tấm áo sa trắng toát đã ướt
sũng, dính dấp trên người vô cùng khó chịu. Hồ ly vốn không kiên nhẫn,
đợi trên đầu tường đã nản, cảm giác khó chịu bên ngoài thấm vào trong
lòng khiến hắn bực dọc.

Thời tiết quỷ quái gì đây chứ! Cái chốn quỷ quái gì đây chứ! Tên trộm

gà quỷ quái gì đây chứ! Làm Ly đại gia nhà ngươi người ngợm nhếch nhác
ướt như chuột lột, bắt được rồi đầu tiên ta phải treo lên, thả vào thuốc
nhuộm ngâm ba ngày ba đêm, để xem ngươi có khó chịu hay không!

Một bóng người đi ra từ ngõ nhỏ, áo dài màu nguyệt bạch, tay cầm ô

giấy dầu, vừa đi vừa nhin bốn phía như tìm kiếm. Đến dưới bức tường,
trông thấy con gà trong góc, liền ngước lên gọi khẽ, "Ly Lạc, Ly Lạc,
xuống đi. Đừng đế mưa ướt. Đêm nay đừng đợi nữa, chớ để dầm mưa lại
ngã bệnh mất thôi."

Mưa bụi mông lung, chỉ trông thấy đôi mắt lo âu ngước lên nhìn lướt

qua đây, gấu áo dính vết bùn đen, hẳn là đi đường vội vã quệt vào đâu đấy.

Ly Lạc lập tức đứng dậy nhảy xuống, nhưng lại cố ý ghìm chân thật

chậm bước đến trước mặt Tô Phàm. Vừa trông thấy Ly Lạc, Tô Phàm vội
vã đưa ô che sang, rồi dùng tay áo lau nước mưa trên áo hộ hắn.

"Ngươi đến làm gì hả? Cuối cùng cũng chán đọc sách rồi chứ gì? Cứ

thế này mà chạy ra, trộm nghe tiếng ngươi cũng trốn biệt tăm mất rồi." Ly
Lạc đón lấy cái ô từ tay Tô Phàm, cảm nhận cán ô ấm nóng, là hơi ấm từ y
còn vương lại, ngón tay vô thức vuốt ve, nhưng ngoài miệng vẫn buông lời
trách móc.

"Tôi... Xin lỗi. Nhưng trời mưa rồi, tôi sợ huynh sẽ lạnh..." Tô Phàm

vội thấp giọng nhận sai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.