HỒ DUYÊN - Trang 74

"Hừ!" Tiểu hồ ly đảo mắt liếc Ly Lạc, đoạn ngoảnh sang tiếp tục ra vẻ

đáng thương với Tô Phàm, đôi mắt đen như mực ngân ngấn nước, "Tiên
sinh... Mẹ con... Mẹ con còn đang đợi con về..."

Nước mắt rơi xuống, dường như đọng lại trong tim y, nhịn không

được kéo kéo tay áo hắn, "Hay là tha cho nó đi vậy."

"Đừng có mà nghe nó! Loài hồ ly xưa nay chỉ giỏi diễn kịch thôi." Đại

hồ ly một chốc sơ ý liền gom cả mình vào trong đó.

"Thật mà, thật mà... Nhà con bên cạnh vườn trái ở thôn đông. Ôi ...

Đau!" Tiểu hồ ly miệng nói rồi cũng không quên thò cổ cắn Ly Lạc, lại bị
hắn hung dữ búng vào giữa trán.

"Muốn lừa ai? Bên cạnh vườn trái thôn đông chỉ có Quản đại thẩm.

Lấy đâu ta ngươi? Còn có mẹ ngươi nữa cơ đấy..."

"Quản đại thẩm là mẹ con!" Tiểu hồ ly kêu to, nước mắt trào ra ồ ạt.

"Con?" Tô Phàm giật mình, vội vã ôm lấy tiểu hồ ly đặt xuống.

"Tiên sinh."

"Quản nhi?"

Tiểu hồ ly liền lăn một cái, biến ra hình dạng một đứa trẻ, chỏm tóc

trái đào đen nhánh, nhưng đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại anh ánh hổ phách. Chỉ
thấy nó gọi Tô Phàm một tiếng, rồi lao vào vòng tay y òa khóc thất thanh.

"Mẹ con bị ốm, không có tiền mời đại phu... Thuốc trước đây đều đã

uống sạch cả, bã thuốc nấu đi nấu lại mất hết vị rồi... Mẹ con không nuốt
nổi cơm... Con bèn nghĩ... bèn nghĩ..."

"Bèn đi trộm gà." Đại hồ ly không chút khách khí, sầm mặt nhìn Tô

Phàm ôm tiểu hồ ly vào lòng an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.