HỒ DUYÊN - Trang 96

Tô Phàm biết bài tập giao nhiều quá. Thầm mắng bản thân, tự lòng

mình không liên quan gì đến đám trẻ. Sao cứ phải làm khó chúng?

Thế nhưng lời đã thốt ra, không tiện sửa lại. Giống như bản thân y

mấy hôm nay, giận dỗi cũng đã bày ra mặt, muốn thu lại cũng không dễ
chút nào. Cũng không phải nhất định đòi hắn cúi đầu xin lỗi mới thoả, lại
nói hắn cũng đã cúi đầu rồi, nhìn hắn đều đặn ngày ngày đều đặn nuôi con
gà mới bắt về, Tô Phàm cũng hiểu.

Suốt hơn hai mươi năm dường như chưa từng đỏ mặt với ai, người ta

nói với y chuyện gì bảo y làm chuyện gì, dù có thế nào đi chăng nữa y cũng
tận tình làm cả.

Giờ lại gây sự, giống như đem hết oan khuất suốt báy nhiêu năm đổ

lên đầu hắn, đúng là không nên. Tính ra, hành động của hắn cũng không
phải lỗi lầm gì to tát, chuyện tủi thân hơn nữa y cũng đã từng trải qua, sao
đến lúc này phải hờn giận?

Nghĩ ngợi mãi đã đến giờ tan học, bọn trẻ gấp rút dọn đồ đạc chạy đi.

Quản nhi xin sang nhà bạn một lát, Tô Phàm bằng lòng. Y thu dọn đồ đạc
một hồi, vừa định đi, trời lại đổ mưa.

Mùa thu trời mưa nhiều, sắc trời luôn u ám, không biết lúc nào mới

tạnh.

Hiềm một nỗi, sáng hôm nay lúc y đi lại quên không mang theo ô.

Gần đây vẫn thường như vậy, chỉ chăm chăm lo giữ thái độ nên đãng trí
mọi chuyện. Lại thở dài, thấy mưa hãy còn chưa lớn lắm, Tô Phàm nghĩ có
lẽ đi nhanh mọit chút thì sẽ không sao, bèn ôm sách chạy dưới màn mưa.

Mới đi được vài bước đã hối hận, dù sao cũng đã vào thu, mưa tuy

không lớn, nhưng dày hạt, dệt kín thành màn, vừa dính áo đã ướt cả người,
vải bết vào da thịt, tay chân lạnh cóng. Sắp co rúm người vì rét thì trên đỉnh
đầu bỗng xuất hiện một khoảng trời vàng mờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.