HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 146

“Không phải.” Thầy giáo gắp một đũa mì thổi thổi, vừa lòng ăn một miếng:
“Bởi vì tôi biết em thích ăn, cho nên thường mua về nấu ăn thử, không biết
từ lúc nào cũng thích.”
Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi, khóe miệng Đản Hoàng Tô giật giật:
“Thầy muốn dùng mấy lời này khiến em cảm động à?”
“Có thể tự nhiên cảm động thì tốt nhất.” Thầy giáo lại ăn thêm mấy đũa mì
nữa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đản Hoàng Tô hỏi: “Muốn ăn không?”
Vô nghĩa, em vốn tự nấu tự ăn! Đản Hoàng Tô dùng ánh mắt lăng trì thầy.
Thầy giáo rộng lượng đẩy bát đũa qua: “Nếu em không chê dính nước
miếng của tôi, tôi không ngại ăn chung với em.”
Ta để ý đó! Đản Hoàng Tô rơi lệ, tự giác đi vào bếp nấu bát mì khác.
“Đợi chút.” Thầy giáo gọi Đản Hoàng Tô: “Tôi sắp ăn xong rồi, em giúp tôi
rửa chén đi.”
Vì thế trước khi Đản Hoàng Tô nấu bát mì khác thì phải rửa chén, thầy giáo
thì cứ dựa người vào cửa phòng bếp nhìn nàng rửa: “Rốt cuộc có thể nhìn
thấy em ở trong này giúp tôi nấu cơm rửa chén, tôi đợi ngày này đến mức
suýt chút nữa đã tuyệt vọng.”
Đản Hoàng Tô rơi nước mắt đầy mặt: sếp à, sếp có thể đừng đặt bom em
mấy giây được không!

Chương 22 . có cái lồng giam… (2)

“Thầy không nên suy nghĩ nhiều, dưới mái hiên nhà người khác sao em
không thể cúi đầu được.” Đản Hoàng Tô cảm thấy mình phải nhắc nhở thầy
giáo một phen.
“Tôi biết.” Thầy giáo bình tĩnh nói: “Nhưng tôi tin một ngày nào đó em sẽ
cam tâm tình nguyện ở cạnh tôi, nấu cơm làm canh chờ tôi trở về.”
Đản Hoàng Tô cảm giác đau trứng phi thường, hắn không nên tự tin như
vầy à!
Tuy rằng thật ra nàng không có trứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.