HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 168

“Cho nên thật ra Tử Phủ Đế Quân mới là kẻ thù của chúng ta.” Lam Dực
còn không quên phỉ báng Tử Phủ Đế Quân: “Nếu không vì hắn, phụ vương
sẽ không bị thương, em cũng sẽ không chết.”
“Người giết người, nhân hằng sát chi.” Đản Hoàng Tô mất kiên nhẫn phất
phất tay: “Cho dù không có Tử Phủ Đế Quân cũng sẽ có Lục Phủ Đế Quân,
Lam Phủ Đế Quân tới giết hắn.”
Đản Hoàng Tô quay về phòng ngủ, biến trở về làm hồ ly, mất hồn nằm trên
giường lăn qua lăn lại. Nói gì thì nói, chuyện này khiến nàng bàng hoàng cả
người, cho tới bây giờ Đản Hoàng Tô đâu biết mình có thể chất thánh mẫu
đâu.
Nhưng mà nếu mình là thánh mẫu thì sao kiếp này lại kháng cự sếp như
vậy, hẳn là nên lửa gần rơm chạm vào là cháy, không thể cứu vãn được hay
sao?
Nhất định là có ẩn khuất nào đó, hoặc là không phải như lời sếp kể, trên
thực tế nàng không phải là người kia, mà là nhân vật vô danh nào đó không
cẩn thận chết oan dưới đao của hắn.
Phải, nhất định là như vậy!
Đản Hoàng Tô vội vàng nhảy xuống giường, đi tới cửa phòng bếp, dùng
mũi ẩy cửa ra, ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn về phía Lam Dực: “Sếp à,
em cảm thấy sếp nhận sai người rồi, cho nên sếp…”
“Buông tha em đi”, bốn chữ này nghẹt cứng nơi cổ họng Đản Hoàng Tô,
mặt Lam Dực giống hệt cục than đá, ánh lên một màu đen thật khôi ngô
tuấn tú!
Kết quả hoàn toàn khác so với hắn dự đoán, quả thực Lam Dực không biết
do trình viết truyện quá tệ hay là logic của Đản Hoàng Tô rất bất bình
thường.
“Ăn hết đi.” Mặt đen Lam Dực nghiêm nghị nói từng chữ một: “Không
được chừa bất cứ thứ gì, cả canh cũng vậy!”
Bằng vóc người nhỏ xíu như thế này?
Vì thế đây là trừng phạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.