HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 171

Tia hy vọng vừa lóe lên khiến nàng mừng rỡ hạnh phúc thì một khắc sau
cũng trở nên đen thui.
Ông trời sắp xếp cũng thiệt…sơn cùng thủy tận chim chết tươi!
Đản Hoàng Tô sâu kín khóc ròng tận đáy lòng, sao anh có thể từ bỏ, khiến
nước mắt em chảy thành sông thành biển…
Mà giờ phút này lửa giận của Lam Dực thì đừng nói đến biển nước mắt, chỉ
sợ biển thật cũng không thể dập tắt. Hắn như một con ruồi từ từ bay đến từ
từ bay đi, lượn qua lượn lại trong phòng, chầm chậm nói từng câu một:
“Hm, sắc ma biến thái?”
“Hm, một kẻ ác ôn?”
“Hm, dâm dê cưỡng ép dân nữ?”
“Hm, lưu manh chia cắt uyên ương?”
“Sếp có trí nhớ thật tốt.” Đản Hoàng Tô không mấy thành ý khen một câu.
“Không những trí nhớ của tôi tốt, mà còn rất mang thù.” Lam Dực nguy
nguy hiểm hiểm trừng Đản Hoàng Tô: “Hoặc là tôi thực sự phải làm một
chuyện gì đó để khỏi phải mang tiếng không.”
Đản Hoàng Tô meo meo méo mèo, lui từng bước một!
Lam Dực cũng lẩm bẩm, phấn khởi lấn tới!
Chỉ một thoáng, trong nhà bếp là hình ảnh một con báo đen cánh xanh nhìn
một chú hồ ly vàng óng như hổ rình mồi.
Tỉ lệ giữa báo đen và hồ ly…Lam Dực không nói gì nhìn cục lông màu
vàng trước mắt, tất cả tà niệm không cánh mà bay, ánh mắt đảo qua cái đuôi
chẻ là hai kia lại buồn bã.
—— đúng là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ khiến cho hắn không
thể làm gì tổn thương nàng.
“Khỏi phải trốn.” Lam Dực uy hiếp đập cánh.
“Chỉ có ngu mới không chống cự kẻ xâm lược à nha.” Đản Hoàng Tô
không đếm xỉa đến, lông cáo dựng đứng cả lên, bất khuất trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.