HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 310

Một cuộn khí đen từ mi tâm hắn tràn ra, chầm chậm bọc quanh người hắn,
trong sắc đen mang theo màu tím hồng không bình thường…hẳn là do sấm
sét của Tử Phủ Đế Quân đánh thành thương tổn.
Đản Hoàng Tô đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn, đột nhiên Lam Dực lên
tiếng: “Nếu em muốn thoát khỏi thì nhân lúc này giết tôi đi.”
Đản Hoàng Tô không nói gì.
“Em muốn ra tay tôi nhất định không phản kháng.” Lam Dực nói tiếp.
“Ý ngươi là một mạng đổi một mạng đúng không?” Đản Hoàng Tô bực
mình trả lời.
Lam Dực chấp nhận.
Đản Hoàng Tô thở dài: “Thật sự đó là chuyện của kiếp trước rồi, ta cũng
không muốn tiếp tục dây dưa tới kiếp này nữa. Huống chi không thể nói
ngươi nợ ta một cái mạng, nói theo cách nào đó ta là thuốc, ngươi lấy ta làm
thuốc thì không có gì đáng trách.”
Lam Dực yên lặng một hồi mới nói: “Tôi vẫn còn nhớ hai câu em nói trước
khi chết.”
“Ngươi buông tha ta đi, coi như nể chuyện ta đã từng thích ngươi?” Đản
Hoàng Tô hỏi.
Lam Dực nhẹ nhàng gật đầu: “Hai câu này khiến tôi hối hận suốt một ngàn
năm. Tôi thường tưởng tượng, nếu lúc đó tôi không có ý đồ gì theo em về
núi Lục Loan mà thật tâm muốn né tránh việc phụ vương ép buộc, có lẽ bây
giờ chúng ta đã thành đôi, sinh ra hồ ly con, cũng có thể là báo con —— em
biết không, ma muốn sinh con đẻ cái dễ dàng hơn so với tiên.”
Đản Hoàng Tô có phần bối rối.
“Nhưng lúc ấy mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng khác, chon nên thật ra
thời điểm ngươi đâm ta thì mọi thứ cũng đã kết thúc rồi.” Đản Hoàng Tô
ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu hai câu cuối cùng kia có khiến ngươi suy
nghĩ gì thì ta xin lỗi. Trên thực tế, có lẽ trước đây tình cảm của ta vốn
không sâu đậm đến mức vậy. Nếu ta thực sự yêu ngươi thì sẽ bất chấp hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.