HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 311

thảy, không để ngươi khó xử, cũng không vì ngươi giết ta mà oán hận, thực
ra…”
“Thực ra chẳng qua có thể đó là một mưu kế, mưu kế để ngươi buông tha ta
mà thôi. Ngươi cũng biết bản tính của hồ ly vốn giả dối.” Đản Hoàng Tô
buông tay.
Mà sự thật có phải như vậy hay không chính bản thân Đản Hoàng Tô cũng
không rõ ràng lắm. Tuy trí nhớ kiếp trước đã khôi phục lại, nhưng một đời
một kiếp trôi qua tựa như giấc mộng, nàng không thể cảm giác được tình
cảm của mình lúc đó được nữa.
“Không, lúc ấy em yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được.” Lam Dực phản bác.
“Nhưng bây giờ ta chỉ sợ ngươi.” Đản Hoàng Tô giải thích.
“Tôi biết, nhưng, Tô Tô, tôi biết mình sai rồi, em không thể cho tôi một cơ
hội sao?” Lam Dực thu hồi cuộn khí đen vào trong cơ thể, mở mắt.
Đản Hoàng Tô im lặng.
Hết nhịn lại nhẫn, Đản Hoàng Tô chịu không nổi nói: “Lại cho ngươi một
cơ hội tổn thương ta sao, lần trước ai là người ném ta vào dục vọng chi
uyên?”
“Tôi không phủ nhận hành động của mình,” Lam Dực khó khăn giải thích:
“Nhưng trong tình huống như vậy tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi
không thể để Tử Úc dễ dàng mang em đi như vậy được. Tôi vốn định ép Tử
Úc hao tổn tu vi trong dục vọng chi uyên mới để em đi ra, như vậy, tuy em
tổn thất tu vi nhưng nhất định tôi có cách giúp em lấy trở về.”
“Cũng như kiếp trước ngươi cũng đâu muốn giết ta, chẳng qua chỉ muốn
lấy chút máu, sau đó lấy linh đan dược liệu giúp ta bổ máu thôi chứ gì.”
Đản Hoàng Tô châm chọc.
Lam Dực nói không nên lời .
“Kiếp trước do em chạy thoát quá nhanh, nếu không cũng sẽ không chết.”
Lam Dực dời ánh mắt qua chỗ khác.
“Vết thương của song vĩ hồ ly không bao giờ lành, chỉ cần một vết đâm,
chắc chắn sẽ chết.” Đản Hoàng Tô thở dài lần thứ một ngàn lẻ một: “Hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.