HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 313

vọng chi uyên có tình huống nguy hiểm nào phát sinh hay không cũng
không nằm trong phạm vi lo lắng của ngươi.”
Đản Hoàng Tô cảm thán: “Lam Dực, có bao giờ ngươi nghĩ, nếu bây giờ
không phải là thích Tử Phủ Đế Quân mà là thích ngươi thì những chuyện
ngươi làm đã khiến ta tổn thương bao nhiêu?”
“Tôi…” Lam Dực muốn nói.
Đản Hoàng Tô lại khoác tay: “Có lẽ ngươi cũng đã nghĩ tới, nhưng lúc cân
nhắc thiệt hơn ngươi vẫn lựa chọn làm vậy, vì thế mới nói, kiếp này tình
cảm của ngươi dành cho ta vẫn là chuyện cân nhắc, lựa chọn trước sau. Cho
nên…”
Đản Hoàng Tô thành khẩn nói tiếp: “Ngươi thật sự không thích ta như
ngươi tưởng tượng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chúng ta là hai người
lạ, cả đời không liên quan gì tới nhau!”
“Nếu…” Lam Dực chua chát nói: “Tôi nói là nếu, Tô Tô, nếu lần trước tôi
không đẩy em vào dục vọng chi uyên, có thể em lại cho tôi một cơ hội khác
không?”
“Không giống.” Đản Hoàng Tô lắc đầu: “Ngươi thấy ta sợ ngươi như vậy
thì giữa chúng ta còn nếu cái gì.”
Nói tới đây Đản Hoàng Tô khụ khụ: “Ta không sợ bị sét đánh nên nói cho
ngươi một câu, một khi dây tơ hồng đã đứt thì không thể nối lại được nữa.”
Bên ngoài sơn động đột nhiên vang lên tiếng sấm ì ùng.
Đản Hoàng Tô run run, không phải chứ, mới lôi sấm sét ra nói thì sấm sét
đã tới đánh nàng, sao không thấy đánh Lam Dực đi?
“Quá chậm.” Lam Dực hừ mũi.
À? Là Tử Phủ Đế Quân? Đản Hoàng Tô nhìn ra cửa động.
Còn chuyện rời khỏi sơn động này ra sao…Lúc vào sơn động Đản Hoàng
Tô đã thấy sơn động này có kết giới rất mạnh bao bọc, bằng một ngàn năm
tu vi của nàng mà ra ngoài, đó chính là chuyện con mèo mơ tưởng cá muối.
Ầy, mơ tưởng đó, là mơ tưởng đó!
“Hắn vẫn chưa tìm được chỗ này đâu.” Lam Dực thản nhiên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.