HỒ LY TRÙNG SINH - Trang 347

“Ta cũng chưa nói ngươi thiếu nợ gì ta, không thì việc gì ta phải đích thân
đến hắc ám chi uyên này.” Tử Phủ Đế Quân kiêu ngạo.
Như Lai lại đau khổ, mặt mày bi thương: “Lần này lão nạp xuất hiện chính
là không muốn nơi Niết bàn tịnh thổ lại có sát nghiệt.”
“Ta cũng không nợ gì ngươi.” Tử Phủ Đế Quân nghiêng người chào, đỡ
Đản Hoàng Tô đứng lên.
Như Lai vui vẻ, cười hì hì ngó qua Lam Thiên: “Ma Vương có thể hiểu ý
lão nạp hay không?”
Ít nhất Đản Hoàng Tô nàng nghe hiểu, ý tứ ở đây là, nơi đây chính là địa
bàn của ta, ngươi muốn động thủ giết người ở đây là không được, ra khỏi
đây rồi thích làm gì thì làm.
Mà thương thế của Tử Phủ Đế Quân đã hoàn toàn khỏi hắn, làm sao ma
vương Lam Thiên có thể động tay nổi!
Lam Thiên tức xì khói mũi, hùng hùng hổ hổ đi luôn.
Tử Phủ Đế Quân dắt tay Đản Hoàng Tô, Đản Hoàng Tô đỡ ông bà Đản,
Lam Dực lảo đảo đứng dậy, cũng muốn rời đi.
Như Lai lại niệm phật hiệu: “A di đà phật, mời thí chủ họ Lam dừng bước.”
Lam Dực thấy lạ: “Sao, đại hòa thượng muốn chơi trò đời cha ăn mặn đời
con khát nước đúng không?”
“Sao lão nạp có thể làm chuyện trái với đạo lý như vậy.” Khó có dịp thấy
Như Lai có nề có nếp, nghiêm túc nói chuyện: “Lão nạp nhìn cậu là người
đau thương bể tình, thân như lục bình không có chốn dung thân, cho nên lão
nạp muốn mời cậu —— bỏ phàm tâm xuống, đạp đất thành Phật đi.”
“Phụt!” Đản Hoàng Tô không nhịn được bật cười.
Có ai mời người ta xuất gia kiểu vậy chưa!
Như Lai vẫn có nề có nếp nói tiếp: “Lão nạp yêu quý nhân tài như cậu,
không đành lòng để cậu tiếp tục lạc lối trên con đường tối tăm kia nữa, cho
nên muốn vươn tay kéo cậu một lần. Vậy, thí chủ họ Lam, cậu hãy bỏ qua
tất cả, thành tâm hầu hạ đất Phật ta đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.