HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 103

– Tớ không thể gặp họ. Bộ cậu nghĩ họ sẽ tin sao? Rằng tớ, một đứa con

nít, đột nhập vào bảo tàng quân đội? Khéo họ tống tớ vào tù luôn thì có.

Philippa bỗng hỏi:
– Cậu ở đâu khi Max chết tối qua?
– Ngủ.
– Trên lầu à?
– Không. Có một căn phòng bí mật đằng sau cây đàn ống, nơi cậu có thể

bật cho nó tự chơi cũng như điều khiển cánh cửa trước từ xa. Và một cái
giường trong đó. Tớ luôn ở đó mỗi khi đến đây. Ngay từ khi còn nhỏ, tớ vẫn
thích được ở trong một căn phòng bí mật mà.

Philippa hỏi tiếp:
– Cậu đã ngủ trong bao lâu?
Dybbuk nhún vai:
– Mười hay mười hai tiếng gì đó. Cưỡi lốc gió đến tận đây ngốn hết cả

sức lực của tớ chứ chả chơi.

Đến lượt John hỏi:
– Tiếng gió thổi qua cây đàn không làm cậu thức giấc hả?
– Không. Căn phòng này được cách âm tốt. Một khi đã ở trong này, trời

có sập bên ngoài cậu cũng chả biết nữa là.

– Vậy hả?
Philippa hỏi lại và đứng dậy khỏi đi văng. Bước về phía con khỉ đột đã

chết, cô bắt đầu kiểm tra tay và chân nó.

Đi theo cô đến bên cái xác của Max, Dybbuk ngờ ngợ nói:
– Cậu không nghĩ là…
– Đúng là tớ chưa bao giờ thấy xác chết một khỉ đột. Và đúng là hơi khó

để nhìn rõ màu da của nó bên dưới bộ lông đen bạc dày cộm như thế này,
nhưng mà…

Cầm bàn tay to đùng lông lá của con khỉ đột lên và, cẩn thận tách những

ngón tay thô kệch ra, Philippa cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại khi phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.