HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 105

– Ôi trời, sao tớ không nghĩ đến chuyện này sớm hơn nhỉ? Hendrix chắc

chắn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra! Có khả năng nó đã tận mắt chứng
kiến mọi chuyện! Không chi ở Palm Springs, mà còn cả ở đây nữa! Tất cả
những gì chúng ta cần làm là hỏi nó.

– Ý cậu là, một người trong chúng ta sẽ cho nó khả năng đối thoại hả?

Giống như Max?

Philippa gật đầu:
– Dĩ nhiên. Nhưng không phải anh em tớ. Tụi tớ còn quá lạnh sau khi

cuốc bộ ngoài kia cả đêm. Nhưng cậu thì khác.

Nhìn thấy Dybbuk lắc đầu, cô ngạc nhiên hỏi lại:
– Cậu không thể?
Dybbuk giải thích:
– Từ khi đặt chân lên hòn đảo này, tớ cũng chả còn tí sức mạnh nào cả.

Các cậu không biết, xém chút nữa tớ còn chẳng đến đây được ấy chứ. Lốc
gió của tớ tan biến ngay trước khi tớ kịp chạm đất. Vốn biết các bang ven
biển phía Đông lúc nào cũng lạnh hơn so với các bang phía Tây, thế mà tớ
lại quên mất.

Đưa tay vuốt ve con mèo trong giây lát, Dybbuk nói tiếp:
– Mà ngay cả khi tớ còn sức mạnh djinn, tớ cũng không nghĩ có thể làm

Hendrix nói chuyện được. Tớ đâu có đủ kinh nghiệm. Muốn ban khả năng
đối thoại cho một loài vật thì phải là một djinn trưởng thành như bà dì
Felicia mới làm nổi.

Ngẫm nghĩ trong giây lát, Philippa đề nghị:
– Vậy nhập hồn vào con mèo thì sao? Tớ tin chắc cả ba người chúng ta

đều đã thực hành việc “mượn tạm” thân thể động vật. Đó là điều đầu tiên tớ
học được ngay khi biết mình là một djinn. Nếu ở trong cơ thể Hendrix, tớ có
thể đọc được suy nghĩ của nó. Quan sát ký ức của nó. Bằng cách này, chúng
ta có thế biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Dybbuk gãi gãi đầu:
– Sao tớ không nghĩ ra chuyện đó nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.