HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 219

– Không, không, không, dĩ nhiên là không rồi. Anh không có nghi gì hết,

Deepak. Thật đó.

John đến hỗ trợ Dybbuk với một kết luận mà cậu đã từng đưa ra trước đó,

trong một tình huống tương tự như hiện tại:

– Anh cứ nghĩ xem, Jagannatha, nó giống như thám tử Sherlock Holmes

từng nói: “Khi chúng ta đã loại trừ hết những thứ không thể, thì bất cứ thứ gì
còn lại, cho dù vô lý đến đâu, đều là sự thật.” Anh nhớ đã thấy ba em leo
vào giỏ, đúng không?

Jagannatha gật đầu:
– Đúng thế.
Hất đầu xuống mặt đất bên dưới, John nói tiếp:
– Hiện tại ba em không có ở đây. Và ông cũng không có ở dưới kia. Vậy

thì, ông ấy chỉ có thể ở phía trên. Đúng không?

– Ờ… chắc thế.
Cuối cùng, cái thang máy cũng đến được đỉnh vách núi, nơi một vị

sannyasin khác cố định cái giỏ vào một thềm gỗ còi cọc, rồi mở cánh cửa
nhỏ để bốn vị hành khách có thể bước ra ngoài.

Đây chính là “ám hiệu” để ông Groanin bước ra từ đằng sau vài thùng

Nitơ lỏng, nơi ông đã ẩn nấp sau khi phát hiện điều ước “đã ở trên đỉnh” của
mình biến thành sự thật. Rất may là vị sư già vận hành cái thang máy - vốn
được chạy bằng cách để một con lừa cũng già không kém kéo cái tời - không
nhìn về phía cái thềm gỗ khi ông Groanin thình lình xuất hiên. Và ông vẫn
tiếp tục không chú ý gì đến việc, trong số năm người khách xuất hiện trên
tháp, chỉ có bốn người đến bằng cách thức thông thường. Jagannatha thì lại
rất đang “chú ý”. Nhìn ông Groanin với ánh mắt ngưỡng mộ, anh trầm trồ
khen:

– Thật tuyệt vời, bác Gupta. Cách mà bác leo lên sợi dây. Rất đáng kinh

ngạc.

Không chắc chắn bọn trẻ đã kể câu chuyện nào để giải thích cho sự biến

mất của mình, ông Groanin chỉ có thể cười cho qua chuyện:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.