HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 236

Dybbuk nói lên sự thật hiển nhiên:
– Ai đó phải leo xuống dưới. Để tìm Hổ Mang Chúa.
Ông Groanin lắc đầu:
– Không phải ta. Ta không khoái cái với ý tưởng leo xuống dưới một cái

giếng cũ đâu. Nhất là vào ban đêm.

Dybbuk thắc mắc:
– Ai bảo phải leo xuống đó vào ban đêm?
Thật sự thì, như ông Groanin, Dybbuk cũng không lấy gì làm hăng hái với

ý tưởng leo xuống cái giếng. Cặp sinh đôi cũng không khác. Dù gì, djinn
vốn đều có chứng sợ không gian chật - kết quả của những lần bị loài người
nhốt vào trong thứ được gọi là “đèn thần”. Điều đó không có nghĩa djinn
ghét ở bên trong một cây đèn dầu hay một cái chai nào đó. Trên thực tế, một
vài djinn - ví dụ như ông Rakshasas - thích sống kiểu đó. Nhưng djinn, cũng
như bất cứ người nào khác, đều thích được làm chủ cuộc đời của chính
mình, nơi họ có thể tùy ý ra vào cây đèn nào đó bất cứ khi nào họ muốn.

Ông Groanin bảo:
– Cậu nhóc, chúng ta khó có thể ban ngày ban mặt leo xuống đó. Chắc

chắn sẽ có người thấy và thắc mắc chúng ta đang làm cái gì. Không, phải là
tối nay. Sau bữa tối. Nếu như ở nơi này có phục vụ bữa tối.

Như thể trả lời cho thắc mắc của ông Groanin, Jagannatha xuất hiện từ

một cánh cửa ở bên kia sân và bước về phía họ. Ông Groanin lầm bầm,
“QED”, vốn là một từ ông luôn thốt ra khi lời ông nói được chứng minh
đúng, dù cả ba đứa trẻ đều không hiểu nó có nghĩa gì.

Jagannatha hỏi:
– Xin chào. Mọi chuyện sao rồi?
Ông Groanin nói:
– Tôi e rằng chúng tôi đã làm kiệt sức bà Crabbe tội nghiệp.
Anh chàng sannyasin nhe răng cười:
– Cháu cũng có nghe nói chuyện đó. Cô ấy giờ đang thiền định. Có lẽ là

cho đến hết ngày hôm nay. Đó là lý do tại sao cháu đến gọi mọi người đi ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.