HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 246

Như thường lệ, John là người thấy được giải pháp cho câu hỏi khó khăn:

ai trong số họ đủ can đảm để đi xuống giếng. Cậu hỏi ông Groanin:

– Ông nghĩ có thể gánh nổi sức nặng của cả ba tụi cháu bên trong cái gàu

không? Thay vì chỉ có một mình Dybbuk.

Groanin lắc đầu buồn bã:
– Không thể. Dù chỉ có hai đứa cũng không thể. Không thể, với chỉ một

tay. Hạ cái gàu xuống thì không có vấn đề gì. Ta có thể làm nó dễ dàng với
cái thắng chân này. Nhưng nâng cái gàu lên lại là chuyện rất khó. Một việc
như vậy chắc chắn đòi hỏi đến hai tay. Và như cháu thấy đấy, ta chỉ có một
tay.

John gợi ý:
– Nhưng nếu ông có đủ hai tay thì sao? Và nếu cánh tay mới của ông cực

kỳ mạnh?

Ông Groanin khẽ nhíu mày cân nhắc gợi ý đó. Ngồi xuống bức tường đá

bao quanh cái giếng, ông nói:

– Đó là một ý kiến không tồi. Nhưng John, cháu không phiền cho ta một

phút suy nghĩ chứ? Cháu thấy đó, ta đã quen với việc chỉ có một tay. Quen
đến nỗi, thinh thoảng ta tự hỏi ta biết làm gì với hai tay. Trừ khi tập yoga, dĩ
nhiên rồi. Ta có thể thấy có thêm một cánh tay nữa tiện lợi như thế nào cho
việc đó.

Rồi thở dài, ông nói tiếp:
– Mấy đứa biết không, Nimrod vẫn thường đề nghị tặng cho ta một cánh

tay nữa, và ta luôn từ chối. Không phải vì ta thích chỉ có một tay, mà vì ta sẽ
phải làm quen với việc có hai tay lần nữa. Tuy nhiên, giờ phút này, ta phải
nghĩ lại, ta thật không tìm được lý do nào để nói không. Ngoại trừ việc ta
đang tự hỏi liệu mấy đứa có đủ sức làm chuyện đó hay không. Ta rất ghét
cuối cùng lại trông như quái vật Frankenstein với một thứ quái đản gì đó gắn
vào người.

Nói thì nói vậy, nhưng ông Groanin cuối cùng cũng gật đầu. Nhắm mắt

lại, ông giục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.