HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 248

Dứ dứ bàn tay bình thường của mình lên đe dọa sẽ đập cho Dybbuk một

cái, ông Groanin thiếu điều rít lên:

– Dĩ nhiên có sao chứ. Ta không phải chuột thí nghiệm đâu nhé.
Ba đứa trẻ đành phải làm lại một lần nữa, và lần này không có chuyện gì

xảy ra. Thậm chí để bồi thường, chúng còn thêm vào một cái đồng hồ đeo
tay khá bảnh trên cổ tay trái của ông Groanin, và ông nhìn nó với vẻ mặt vui
sướng đến nỗi thật khó để biết ông hài lòng về cái gì hơn - cái đồng hồ mới,
hay là cánh tay mới mà nó gắn vào.

Chủ động leo vào cái gàu, John giục:
– Đi thôi. Chúng ta đang lãng phí bóng đêm quý giá đó.

* * *

Không khí trở nên lạnh lẽo, ẩm ướt khi cái gàu múc nước đưa ba djinn trẻ

dần dần đi vào lòng đất bọc đá sâu bên dưới tòa pháo đài. Phần lớn thành
giếng được cắt thẳng vào lớp đá sa thạch cứng, tuy nhiên cũng có đôi chỗ
được đắp gạch, như thể phần đá chỗ đó bị xói mòn, hoặc có thể một thứ gì
đó được gắn vào trong.

Bên trong cái gàu nước, John quay mặt về một hướng, Philippa hướng thứ

hai, và Dybbuk hướng thứ ba để khi đâu lưng lại vào nhau, chúng có thể
kiểm tra toàn bộ vách tường xung quanh lòng giếng khi bàn chân của ông
Groanin nhẹ nhàng đưa cả ba xuống độ sâu nhìn như bất tận của nó. Ánh
trăng trên đầu ba đứa trẻ nhạt dần rồi biến mất hẳn, để lại mỗi ánh đèn pin
đung đưa soi đường cho chúng. Một hai lần gì đó, ba đứa trẻ liếc nhìn lên
trên, nhưng sau khoảng mười lăm mét, cái miệng giếng đã hoàn toàn biến
mất và tất cả những gì chúng nhìn thấy chỉ là sợi dây thừng không ngừng
kêu kẽo kẹt trên đầu - vật thể duy nhất kết nối chúng với thế giới của ánh
sáng và sự sống trên mặt đất.

Cứ chốc chốc, mỗi một nhóc djinn lại chạm vào thành tường, hy vọng

khám phá được một dấu vết bị che giấu hay một viên gạch lỏng lẻo nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.