HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 259

sức để leo lên sợi dây thừng. Hoặc là bây giờ, hoặc là không bao giờ. Cậu
bơi về phía con hổ mang thứ ba và, với ánh sáng chỉ đủ để thấy được mình
đang làm gì, ấn cây đục vào lớp vữa hồ để nới lỏng viên gạch mà trên đó,
đại tá Killiecrankie đã khắc hình một con rắn hổ mang có vẻ rõ ràng hơn hai
con rắn còn lại. Thậm chí ông còn cẩn thận khắc thêm một số 3 vào kế bên
con rắn để khỏi lầm lẫn. Cảm thấy viên gạch có chút lung lay, John lại dùng
sức hơn nữa ấn cây đục vào để gỡ viên gạch ra.

Ngồi trên rìa tường phía trên trong bóng tối, Philippa dõi mắt chờ đợi

bóng dáng anh trai xuất hiện trở lại với một tâm trạng pha lẫn tự hào và lo
lắng - cô sợ anh trai mình sẽ chịu thua cái lạnh khắc nghiệt của làn nước
giếng. Tất cả những gì cô và Dybbuk có thể thấy là ánh đèn pin dập dềnh
bên dưới mặt nước.

Dybbuk thầm thì:
– Sao cậu ấy không quay lên chứ?
Philippa không trả lời. Và rồi, ngay khi cô định nhảy xuống dưới tìm anh,

ánh sáng dần trồi lên trên mặt nước, cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy
John. Cậu đang la hét gì đó, với một cái túi da nhỏ cầm trên tay.

Vẫy vẫy cái túi, cậu hét một cách đắc thắng, dù giọng nói gần như không

ra hơi:

– Anh lấy được nó rồi. Cái bùa thế thân ấy.
Philippa vui mừng vì thấy anh trai mình vẫn ổn, cười toe toét:
– Anh thật giỏi, John.
Dybbuk hét lên sung sướng:
– Tuyệt vời! Cậu làm tốt lắm, John!
– Ùm, ít nhất tớ nghĩ tớ đã lấy được nó. Tớ đã thấy viên gạch khắc con

hổ mang thứ ba khi lặn xuống dưới tìm cây đèn pin. À mà tớ cũng thu hồi
được cây đèn nè.

Dybbuk chọc:
– Tụi tớ thấy mà.
Philippa tiếp tục khen:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.