HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 266

– Tôi ấy à? Ô khống, thưa ngài. Tôi chỉ là một người bình thường. Tôi

không biết những thứ như thế. Mẹ tôi đã dạy, chỉ có những thầy tu Bà-la-
môn vĩ đại và những vị thánh mới có thể trông thấy djinn.

Hoàn toàn không để ý đến lời nói của ông Groanin, gã guru tiếp tục lẩm

bẩm:

– Trừ khi… Trừ khi ngươi chính là djinn, dĩ nhiên. Chả trách ngươi có

thể thực hiện trò ảo thuật trên cái thang máy dây trưa hôm qua.

Rồi gã cười khúc khích bảo:
– Ô vâng. Ta đã nghe nói về chuyện đó. Những tín đồ trung thành của ta

luôn kể hết cho ta nghe mọi chuyện.

Ông Groanin phân bua:
– Đó chỉ là một trò lừa rẻ tiền thôi, thưa ngài. Cái trò ảo thuật Ấn Độ với

dây thừng ấy chỉ là một thú tiêu khiển tôi thường làm khi có dịp. Chỉ để
không lụt nghề. Tôi chắc chắn không phải djinn, thưa ngài. Tôi chỉ là một
người bình thường.

– Nếu vậy, chắc ngươi không phiền ngồi xuống ghế nha sĩ của ta, để ta có

thể kiểm tra miệng của ngươi chứ?

Nói xong, gã guru phất tay ra hiệu cho hai tên sadhak vệ sĩ mang ông

Groanin đến cái ghế đặt ngay chính giữa điện thờ.

Ông Groanin ghét cay ghét đắng nha sĩ. Ghét tất cả mọi thứ về họ: những

ngón tay kêu lục khục, những mẩu chuyện phiếm ngu ngốc, nụ cười giả tạo
đáng chán, và những dụng cụ tra tấn nhỏ nhưng khủng khiếp của họ. Nhưng
điều mà ông ghét nhất là mùi của một cái răng bị khoan - Đối với lỗ mũi
nhạy cảm của ông Groanin, nó gợi lại cho ông những ký ức chẳng lấy gì làm
dễ chịu ở Manchester khi còn nhỏ.

Bị nhấc bổng cả người lên cái ghế, ông hét lớn:
– Ngài định làm gì vậy?
Gã guru lơ đễnh đứng móc lỗ mũi trong mấy giây, bỏ cái thứ chất nhầy

xanh nhờn vừa móc ra vào miệng nhai nhai, rồi nhặt lên một cây dùi răng từ
khay dụng cụ. Bước đến bên cạnh ông Groanin, gã nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.