HỔ MANG CHÚA KATHMANDU - Trang 97

một cô bé vô hình nào đó đang thầm thì trong tai cô.

Đó là lúc cây đàn bắt đầu chơi một đoạn nhạc thật sự, và cặp sinh đôi

bàng hoàng nhận ra rằng, tuy một ngọn gió có thể đóng sập cửa hoặc thậm
chí chơi một nốt nhạc đơn duy nhất, nó không thể nào đánh nổi cả một tổ
khúc Toccata & Fugue cung D thứ của Bach.

Chộp lấy tay nắm cửa, Philippa giục:
– Đi! Chúng ta ra khỏi đây đi! Trước khi con khỉ quái dị kia thức dậy.
Nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt.
Mặt cắt không còn hột máu vì sợ, cặp sinh đôi không ai bảo ai hè nhau

kéo giật cái tay nắm cửa cho đến khi, cũng thình lình như khi nó bắt đầu,
tiếng đàn cổ quái bỗng ngừng bặt lại, và thay vào đó là một tiếng cười khanh
khách đầy chế giễu của một thằng bé. Một giây sau, tấm rèm đằng sau cây
đàn ống được gạt sang một bên và từ sau nó, Dybbuk bước ra. Cậu ta thiếu
điều muốn lăn ra sàn ôm bụng cười nắc nẻ trước “hiệu quả” trò đùa của
mình với John và Philippa.

Vừa cười như điên, Dybbuk vừa lắc đầu tuyên bố:
– Nhìn mặt các cậu kìa. Ước gì tớ có một cái máy ảnh ở đây. Tớ thề là,

nhìn các cậu cứ như vừa gặp gỡ người sói ấy. Ôi ôi, các cậu làm tớ cười đến
chết mất.

Tay nắm chặt - nếu Dybbuk đứng kế bên, có khi cô sẽ cho cậu một cú

đấm - Philippa lạnh lùng nói:

– Ờ, rất vinh hạnh được làm trò cười cho cậu. Nếu biết đây là cách cậu

tiếp đón ân nhân, bọn này chắc chắn sẽ không tốn công tốn sức bất chấp
nguy hiểm mà mò đến tận đây.

– Ấy, xin lỗi, đừng nóng thế. Chỉ là tớ không cưỡng lại được thôi mà. Cứ

nhìn nơi này xem? Quá lý tưởng cho một trò đùa kinh điển như vậy, đúng
không nè?

John nói nhát gừng:
– Thế mà tớ tưởng cậu đang lo cho cái mạng của cậu cơ đấy. Ít nhất thì

email của cậu nói vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.