HỒ MỘNG - Trang 120

“Cám ơn em.” Chris nói đơn giản. “Em là một phụ nữ xinh đẹp,

Zoe. Và anh không chỉ nói đến bề ngoài thôi đâu. Anh cầu mong với Chúa
rằng, ngày nào đó, em sẽ tìm ra người xứng đáng. Anh rất tiếc là anh đã
không ở trong cách đó.” Anh vươn tay cho cô, và cô đi vào trong vòng tay
anh, ôm anh. “Anh cần tìm ra xem liệu em có còn ghét anh hay không,”
Chris nói qua đầu cô. “Anh rất vui rằng em không ghét anh.”

“Em không bao giờ ghét anh.” Cô phản đối.

Cửa bếp mở ra khi có người đi vào. Đôi tay Chris buông lỏng. Zoe

liếc vào khung cửa, nghĩ rằng sẽ trông thấy Justine.

Alex Nolan đứng ở đó, khắc khổ và nghiêm nghị. Trong không gian

chật hẹp của khu bếp, Alex trông có vẻ to lớn hơn cô từng nhớ, và tiều tụy
hơn, và cô gần như có thể thề rằng, khoảnh khắc anh ôm cô tại ngôi nhà
bên hồ chẳng là gì ngoài một giấc mơ. Khi tia mắt lạnh lùng của anh quét
qua Zoe, một vẻ căng thẳng không thể nhầm lẫn được hiện diện trong sự
tĩnh lặng của anh.

“Chào.” Zoe nói, “Đây là chồng cũ của em, Chris Kelly. Chris, đây

là Alex Nolan. Anh ấy sẽ sửa chữa ngôi nhà bên hồ.”

“Điều đó vẫn chưa được quyết định.” Alex nói.

Vẫn giữ một cánh tay quàng quanh vai Zoe, Chris vươn tay để bắt

tay Alex. “Rất vui được gặp anh.”

Alex đáp lại cái bắt tay theo lối xã giao, ánh mắt anh quay trở lại

với Zoe. “Tôi sẽ trở lại vào lúc khác.” Anh nói một cách cộc cằn.

“Không, làm ơn ở lại. Chris sắp đi rồi.” Nhìn bìa hồ sơ trong tay

anh, Zoe hỏi. “Đó là những bản vẽ sao? Em rất mong được thấy chúng.”

Alex quay sự chú ý của anh trở lại Chris. Dù vẻ mặt anh chẳng để lộ

điều gì, một sự căng thẳng thù địch dường như đốt cháy cả không khí.
“Anh sống ở đất liền à?” Anh hỏi.

“Seatle.” Chris nói điềm đạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.